Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1589: Đoàn tụ

Dù sao thịnh hội cũng chưa bắt đầu, Lục Trần càng dễ trốn trong động phủ tu luyện.
Khi vừa bắt đầu tu luyện, Lục Trần phát hiện công pháp này rất kỳ lạ, thế mà lại gột sạch thân thể bằng quy tắc Nhẫn.
Chẳng mấy chốc, Lục Trần đã tu luyện được một tháng.
Một tháng tu luyện đã tăng cường thể chất của hắn lên một ít, cảm giác này rất rõ ràng. Lục Trần cảm thấy nếu tiếp tục kiên trì tu luyện, khí lực của hắn sẽ tăng vọt lên một cấp độ khác, không chừng hắn còn có thể đạt tới trình độ biến thái chống lại được pháp bảo cấp Đế.
"Lục Trần sư huynh."
Một giọng nói xa lạ vang lên ngoài ngoài.
Lục Trần mở mắt ra, dùng thần niệm quét qua đã thấy một thanh niên xa lạ đang đứng ngoài cửa, chắc là đệ tử Kiếm Đế cung. Lục Trần không biết đối phương tìm mình làm gì nhưng vẫn đứng dậy, mở cổng đá rồi đi ra ngoài.
"Lục Trần sư huynh."
Khi đệ tử này nhìn thấy thân thể chân thực của Lục Trần, thái độ của hắn đột nhiên trở lên cẩn trọng, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt hắn còn hiện lên sự kích động không thể kiểm soát được.
Dù sao uy danh của Lục Trần ở Kiếm Đế cung không hề kém cạnh một số cường giả lâu đời, thậm chí còn hơn cả hai đại Thiên Đế.
"Có chuyện?"
Lục Trần tuỳ ý hỏi.
Đệ tử này vội vàng bẩm báo mục đích tới đây: "Lục Trần sư huynh, có người muốn gặp ngươi. Nghe nói là cha mẹ của sư huynh, chúng ta đã an bài khách điện cho họ rồi, người có muốn qua đó không?"
"Cha mẹ tới Thượng giới." Gương mặt Lục Trần lộ ra vẻ kỳ quái.
Tin tức này có ảnh hưởng rất lớn đối với Lục Trần. Tính thử thời gian, từ khi hắn lên đây đã qua một hai trăm năm rồi. Với thanh danh của hắn ở Thập vực, bất luận cha mẹ ở nơi nào cũng không thiếu tài nguyên, tu hành được đến Thánh Vương cũng là chuyện hợp lý.
"Dẫn ta đi." Sau khi khôi phục tinh thần, Lục Trần nhìn đệ tử trước mặt nói.
Một lúc sau, đệ tử này đưa Lục Trần tới một cung điện rồi dừng ở cửa nói: "Lục Trần sư huynh, người đang ở bên trong, ta không quấy rầy ngươi nữa."
Sau khi đệ tử rời đi, Lục Trần đã tiến vào điện ngay lập tức.
Trong điện có tổng cộng bốn người.
Hai người trong số đó là gương mặt hắn quen thuộc, đặc biệt là lão nhân có khuôn mặt vuông vức kia, hắn quen thuộc đến mức thể quen hơn được nữa.
Chỉ là ngoài hai người ra còn có hai người khác khiến Lục Trần rất bất ngờ.
Hứa Thanh Dao và phụ nhân có khuôn mặt giống nàng đến bảy phần, chẳng hẳn là người thân hay gì đó.
Lục Trần hơi khó hiểu, sao cha mẹ lại quen biết Hứa Thanh Dao.
"Tiểu bảo."
Thư Mộng Lan thấy đứa con trai mình ngày đêm mong ngóng xuất hiện trước mặt mình, cuối cùng không thể kiềm chế được mà rơi nước mắt, nàng chạy đến ôm Lục Trần vào lòng.
"Tiểu bảo, cuối cùng nương cũng tìm được ngươi rồi." Thư Mộng Lan mừng rơi nước mắt nói.
"Nương."
Nội tâm Lục Trần cũng trở nên ấm áp, hắn ôm lại mẫu thân mình.
Lục Chính Hằng gặp lại nhi tử sau mấy trăm năm xa cách, tuy rằng cảm thấy hơi cay mũi nhưng không cảm tính như Thư Mộng Lan, chỉ khẽ gật đầu nhìn Lục Trần.
Phụ tử với nhau không cần nói lời dư thừa.
Sau nửa giờ đồng hồ, Lục Trần cuối cùng cũng trấn an được tâm trạng của mẫu thân.
Thư Mộng Lan xác định rằng con mình chính là nhân vật được bàn luận đến thời gian trước, trên mặt tràn ngập sự vui vẻ.
Có một đứa con xuất xắc như vậy đủ để cho nàng ta khoe khoang cả đời này rồi.
Đáng tiếc nơi đây là Thượng Giới, không có lấy một người bạn thân. Cho dù là muốn khoe khoang cũng không tìm thấy một người có thể khoe.
Thư Mộng Lan từ trong kích động bình tĩnh trở lại, lại trách mắng Lục Trần. Đại khái là trách hắn không cần mạng nữa, vì sao lại chạy đến Thiên Yêu giới. Thiên Yêu giới nguy hiểm như thế lỡ như có chuyện gì không may thì phải làm thế nào.
“Ngươi một mình càn quấy thì thôi đi, tại sao lại đưa theo cả Dao Dao cùng làm bậy.” Thư Mộng Lan oán trách Lục Trần một hồi: “Cũng may lần này không có chuyện gì xảy ra, nếu như xảy ra chuyện….”
Thư Mông Lan đột nhiên nghiêm mặt trách mắng, cố gắng làm ra vẻ uy nghiêm của người mẫu thân, nhưng nhìn về phía của Lục Trần ánh mắt lại mang vẻ nuông chiều sâu sắc.
“Dao Dao.”
Lục Trần một mặt sắc lạnh nhìn mẫu thân rồi lại nhìn Hứa Thanh Dao.
Trong lòng Lục Trần vô cùng khó hiểu. Vì sao cha mẹ lại quen biết Hứa Thanh Dao. Theo lý mà nói thì không có chút liên quan nào.
Thư Mộng Lan giải thích: “Ta và cha con nghe được tin tức của con liền từ Cửu Thiên Đến Thiên Hải giới, trên đường còn gặp phải Thiên Yêu may sao gặp được Dao Dao và mẫu thân của nàng, nếu không thì….”
Những lời sau đó Thư Mộng Lan không nói nữa, nhưng từ trong ánh mắt vẫn chưa hoàn hồn có thể nhìn ra tồn tại cái bóng tâm lý đối với lần đánh lén của Thiên Yêu.
Lục Trần nghe vậy nội tâm lập tức phẫn nộ.
Chờ một thời gian nữa sẽ tiêu diệt Thiên Yêu của Thiên Hải giới.
Các sư phụ cũng không thèm để ý đến những tiểu yêu này. Có điều bọn chúng đã động đến điều cấm kỵ của bản thân hắn.
Lục Trần hít một hơi thật sâu dập tắt lửa giận trong lòng nhìn về hướng Hứa Thanh Dao: “Đa tạ.”
Vừa nói xong, Lục Trần trạm phải ánh mắt sắc bén của mẫu thân Thư Mộng Lan. Lục Trần bối rối, không phải là đã cảm ơn rồi sao, lại thấy mẫu thân nháy mắt ra hiệu mới nhìn Hứa Thanh Dao khí chất nhẹ nhàng xinh đẹp đứng bên cạnh, trên mặt có chút bối rối.
“Đa tạ…bá, bá mẫu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận