Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1814: Vu Tổ cường hãn

Vu Tổ dùng một côn đập cho Huyền Quy tộc trưởng mắt nổi đom đóm, mai rùa cũng nứt ra, sau đó vươn tay, nắm lấy cái đuôi như đầu sói, chế trụ như kìm sắt.
Sau đó, lắc tay, vung lên mãnh liệt.
Huyền Quy tộc trưởng ở trong tay Vu Tổ, chỉ giống như một món đồ chơi.
“Thật bưu hãn.” Xa xa, Lục Trần nhìn đến trợn mắt hốc mồm, vị Vu Tổ Bàn giới này thật sự quá bưu hãn, Huyền Quy tộc trưởng ở trong tay hắn, không hề có lực phản kháng nào, trêu đùa như món đồ chơi.
“Ha ha, lão tổ Bàn giới ta lợi hại lắm đúng không?” Trên mặt Bàn Nhạc lộ ra vẻ đắc ý.
“Lợi hại.”
Lục Trần tán thưởng một câu.
Sau đó nhìn qua chiến đấu giữa Đông Hoàng Tịnh và Ninh Thiên Quân.
Mặc dù Đông Hoàng Tịnh có thể mượn tháp Đông Hoàng, nhưng dẫu sao nàng cũng không phải Tạo Giới cảnh chân chính, căn bản không phải đối thủ của Ninh Thiên Quân.
Quanh thân Ninh Thiên Quân bao trùm lực lượng ma đạo, tóc đen bay lên, giống như một Ma Thần, không ngừng đánh ra chưởng ấn ma đạo tràn ngập lực lượng cuồng bạo, làm cho tháp Đông Hoàng bay ngang ra ngoài, một đại chưởng ấn mạnh mẽ ấn lên người Đông Hoàng Tịnh, làm cho Đông Hoàng Tịnh bị trọng thương, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi đỏ thẫm, thê mỹ vô cùng.
Ánh mắt Ninh Thiên Quân sát niệm cường thịnh, hai tay kết ấn, vạn kiếp chi lực hội tụ, ngưng kết thành một thanh ma kiếm.
Ninh Thiên Quân đột ngột nắm lấy chuôi kiếm, ma kiếm xuyên qua hư không, chém tới Đông Hoàng Tịnh.
Lục Trần nhìn thấy một màn này, trong lòng sốt ruột vô cùng, nói: “Bàn Nhạc, mau gọi Vu Tổ nhà ngươi trợ giúp.”
Nói xong, trong cơ thể bay ra một toà tiểu tháp màu đen, một đường lưu quang màu đen đụng vào với ma kiếm.
Uy năng ma kiếm hội tụ từ vạn kiếp chi lực vô cùng khủng bố, trực tiếp đụng bay tháp Chấn Giới, sau đó tiếp tục bay về phía Đông Hoàng Tịnh.
May nhờ sự can thiệp của Lục Trần, để Đông Hoàng Tịnh hòa hoãn một giây, phản ứng lại, tránh khỏi công kích chí mạng này.
Bàn Nhạc hô lớn với Vu Tổ: “Lão tổ, vị tiểu tỷ tỷ này không chịu nổi, mau tới trợ giúp.”
Ninh Thiên Quân thấy một kích không trúng, lần nữa ngưng kết ma kiếm, muốn triệt để diệt sát Đông Hoàng Tịnh, cướp đi tháp Đông Hoàng.
Nơi xa, Vu Tổ nghe thấy lời Bàn Nhạc, tay cầm đại bổng bạch cốt, giống như đánh gôn, trực tiếp quất bay Huyền Quy tộc trưởng, hoá thành một ngôi sao nhỏ biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó xoay đầu lại, ánh mắt rơi lên người Ninh Thiên Quân, hét lớn một tiếng, đại bổng bạch cốt kéo dài vô hạn, rất nhanh hóa thành độ dài hơn vạn mét.
Ầm!
Đại bổng bạch cốt bạo phát lực lượng nặng nề, mạnh mẽ nện xuống đỉnh đầu Ninh Thiên Quân.
Ninh Thiên Quân vốn định giết chết Đông Hoàng Tịnh, thế nhưng trong lòng đột nhiên cuồng loạn, một cảm giác nguy cơ cường thịnh chưa từng có truyền khắp toàn thân, đành phải bỏ ý định giết chết Đông Hoàng Tịnh, né tránh công kích sau lưng.
Đại bổng bạch cốt rơi xướng vị trí Ninh Thiên Quân vừa đứng, không gian kịch liệt sôi trào, xuất hiện một lỗ đen, bên trong tràn ngập ra khí tức làm cho người ta kinh hãi.
“Chạy đi đâu?”
Vu Tổ xách theo đại bổng bạch cốt truy kích tới.
Ninh Thiên Quân xuất hiện ở một bên khác trên không, ánh mắt nghiêm trọng nhìn Vu Tổ, tuy trước đó hắn giao chiến với Đông Hoàng Tịnh, nhưng cũng chú ý động tĩnh xung quanh, nhìn thấy Huyền Quy tộc trưởng ở trong tay người nọ không hề có lực phản kháng nào.
Vì thế, hắn không dám sơ suất một li nào.
Ninh Thiên Quân xoay người rời đi, bởi vì hắn không phải là đối thủ của người nọ, hắn muốn đi, Vu Tổ cứ không cho, đuổi theo, hơn nữa tốc độ còn không chậm, Ninh Thiên Quân căn bản thoát không nổi.
Đã thoát không nổi, vậy không còn gì để nói nữa.
Ninh Thiên Quân dừng chạy trốn, bạo phát chiến đấu với Vu Tổ, ma khí như sóng cuộn phun trào, hai tay kết ấn, vô hạn tự phù ma đạo trải rộng khắp trời, trên mỗi tự phù đều lưu chuyển lực lượng ma đạo vô cùng cuồng bạo.
Vu Tổ huy động đại bổng bạch cốt, lấy thế quét ngang ngàn quân, đập tan vô hạn tự phù, đánh vỡ lực lượng ma đạo của hắn, kình phong cường hãn sinh ra như bàn tay tát lên mặt.
Ninh Thiên Quân cảm giác được áp lực vô cùng kinh khủng, sắc mặt âm trầm như nước.
Không thể không nói, dã nhân này quá cường đại, hắn bị nghiền ép không do dự.
Một lúc sau.
Ninh Thiên Quân lộ ra sơ hở, Vu Tổ quất tới một gậy, đúng ngay hai chân Ninh Thiên Quân.
Bốp!
Hai chân Ninh Thiên Quân nháy mắt nổ thành huyết vụ, đau đến hắn phải phát ra tiếng kêu thảm, vô cùng thê lương.
Ninh Thiên Quân đốt cháy tinh huyết, chủ động từ bỏ thân thể, một tia thần hồn kịch liệt phóng ra, còn nhanh hơn tia chớp, rất nhanh biến mất ở phía chân trời.
Vu Tổ nhìn thấy Ninh Thiên Quân từ bỏ thân xác, cuốn lấy nguyên thần chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nọ chuồn đi.
“Vu Tổ nhà ngươi mạnh quá, lợi hại!” Lục Trần giơ ngón cái nói.
Trong lòng Lục Trần vui sướng vô cùng, thực lực vị Vu Tổ Bàn giới này cũng quá khủng khiếp, ít nhất là cùng một cấp bậc với Võ Thần, Tu La Đỉnh, nếu không, Ninh Thiên Quân cũng sẽ không bại thê bại thảm như thế, thậm chí từ bỏ thân xác chạy trốn.
Xung quanh có vô số người nhìn thấy Ninh Thiên Quân từ bỏ thân xác chạy trốn, đều lộ ra vẻ sảng khoái.
Vu Tổ không còn đối thủ, bèn mang theo đại bổng bạch cốt, tiến đến trợ giúp những người khác.
Thấy không còn uy hiếp, Lục Trần một bước lách mình, đi tới trước mặt Đông Hoàng Tịnh, hỏi: “Tiền bối, ngươi không sao chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận