Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 177: Cha của Liễu Khuynh Thành (2)

Lục Trần: "…"
Mọi người xung quanh: "…"
Lục Trần cảm thấy cực kỳ oan ức, hắn nào có đùa giỡn Liễu Khuynh Thành, hắn chỉ ba hoa có vài câu, sau đó ở trước mặt mọi người bóp bóp khuôn mặt cười của nàng, hắn chỉ thay mọi người xung quanh thử nghiệm một chút, xem khuôn mặt của nàng có phải là khuôn mặt tự nhiên hay không, đã từng sửa gì hay không thôi mà.
Cũng may là những người xung quanh, bao gồm cả Liễu Lăng, đều không biết thuật đọc tâm, nếu như biết được suy nghĩ trong lòng hắn, phỏng chừng đều muốn bóp chết hắn.
Liễu Lăng thấy Lục Trần không nói gì, được thế lại càng không bỏ qua: "Ngươi nói cho ta nghe xem nào, lúc ở Thánh thành ngươi đã làm những gì."
Lục Trần vô tội nói: "Ta không làm gì cả."
Liễu Lăng chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, con hắn đều đã nói cho hắn biết hết rồi, thế mà tiểu tử này còn dám nói láo trước mặt hắn, hắn trừng mắt nói: "Ngươi ăn cơm thì ăn cơm đi, còn lãng phí đến mức dùng trận pháp để bao trùm, khiến cho những người ở bên ngoài không nhìn thấy gì hết, ai biết ngươi có động tay động chân gì hay không."
Lục Trần: "…"
Lục Trần không còn lời nào để nói nữa, hắn nhớ hình như Liễu Khuynh Thành có về nhà một chuyến, chẳng lẽ Liễu Khuynh Thành nói hết những chuyện xảy ra ở Thánh thành cho Liễu Lăng biết rồi hay sao, thế cho nên phụ thân của người ta gặp được mình là chất vấn ngay lập tức.
Nha đầu ngốc này, chuyện gì cũng kể cho người nhà biết.
Không đúng.
Nếu là Liễu Khuynh Thành nói, hẳn là sẽ nói rõ ràng hơn, xem ra chuyện ở Thánh thành ầm ĩ lớn quá, cho nên đã truyền đến các đại hoàng triều, đương nhiên cũng sẽ truyền đến tai Liễu Lăng, đám người đố kỵ ghen ghét đến phát điên dĩ nhiên cũng phải thổi phồng lên một phen.
Chuyện ở Thánh thành là bản gốc, truyền ra ngoài lại là một phiên bản khác.
Lục Trần cãi lại một câu: "Chủ yếu là do lúc đó ồn ào quá, không thể không dùng trận pháp bao trùm, như vậy thì mới có một không gian yên tĩnh để dùng cơm."
Liễu Lăng bỗng nhiên chuyển đề tài: "Thôi bỏ đi, dù sao tiểu tử ngươi cũng đã cho Khuynh Thành một món Thánh khí, cho nên ta sẽ không so đo với ngươi nữa."
Liễu Lăng đúng như những gì mà Lục Trần suy đoán, hắn nghe được những chuyện xảy ra ở Thánh thành, chủ yếu là vì hôm đó con trai Liễu Thành của hắn cũng ở đó, sau khi trở về lại ba khoa lại với hắn, Liễu Khuynh Thành cũng trở về một chuyến, kể lại chuyện của Lục Trần cho hắn nghe.
Chỉ có điều, người sư huynh này tặng quà gặp mặt cho sư muội có hơi hào phóng, Ngưng Thần đan thất phẩm, Dưỡng Hồn Chi ngàn năm, đều là bảo vật nuôi dưỡng linh hồn, vô cùng giá trị, cực kỳ khan hiếm, còn có một giọt tinh huyết của Phượng Hoàng, một khoảng thời gian ngắn sau khi dùng sẽ có thể thăng cấp lên cấp độ Thánh cảnh.
Ngoài ra, còn có một thanh Tử Phượng kiếm, đáng để gọi là pháp bảo Thánh khí.
Bất luận là cái nào, cũng đều có giá trị liên thành, là bảo vật gặp được chứ không thể xin được, đến cả Nhân Hoàng như hắn cũng không có nổi.
Đây đều là quà gặp mặt mà Lục Trần tặng cho Liễu Khuynh Thành.
Bởi vì đồ vật quá trân quý, cho nên Liễu Lăng phỏng đoán, liệu có phải tên tiểu tử này thích con gái của hắn rồi không.
"Lấy Thánh khí làm quà gặp mặt."
Lời của Liễu Lăng, khiến một đám người xung quanh cảm thấy choáng váng, Lục Trần cũng hào phóng quá đi, lấy Thánh khí ra làm quà gặp mặt, những chuyện như thế này, bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua, bởi vì Thánh khí thật sự rất quý giá, cực kỳ hiếm có, rất nhiều đại năng đạt tới Thánh cảnh, vẫn còn đang dùng hoàng khí đây này.
Chủ yếu là vì vật liệu để luyện chế Thánh khí thực sự rất trân quý, vô cùng khó tìm, mà lúc luyện chế Thánh khí lại cần phải có luyện khí Thánh Sư, những người này có thân phận vô cùng tôn quý, muốn bọn họ ra tay luyện chế Thánh khí giúp đúng là khó như lên trời.
Một thanh niên Siêu Phàm cảnh, vậy mà lại tiện tay cầm Thánh khí đi tặng.
Nếu như những lời này không phải là từ miệng Liễu Lăng thốt ra, thì dù là ai nói đi chăng nữa, phỏng chừng cũng chẳng có người tin.
Cũng may là Liễu Lăng chỉ nói một lễ vật quan trọng nhất, nếu như liệt kê từng cái một ra, thì không biết những người xung quanh sẽ còn khiếp sợ tới mức nào.
Lục Trần nói lái sang chuyện khác, hắn nói: "Liễu bá phụ, một tháng nữa gia phụ sẽ đăng cơ, mời bá phụ đại giá quang lâm."
Liễu Lăng cười tủm tỉm nói: "Được, ta rất vinh hạnh, khoảng thời gian này, ta sẽ ở lại Hoàng cung Khổng Tước, một tháng sau, ta nhất định sẽ đích thân tới."
Thực ra Liễu Lăng chỉ muốn đe doạ Lục Trần thôi, đùa à, hắn cho con gái mình nhiều đồ tốt như vậy, người ta lại còn là đồ đệ của Thánh chủ, cho dù Lục Trần nói những lời chiếm tiện nghi của con gái hắn thật, thì hắn cũng chẳng dám tới tìm phiền phức, cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Con gái lúc trở về cũng đã giải thích rất rõ ràng rồi, nàng và sư huynh cũng chỉ ăn cơm như bình thường thôi, sư huynh cũng không động tay động chân với nàng.
"Khụ khụ, Khổng Diệm hoàng chủ, Liễu bá phụ, vậy ta đi trước đây, một tháng sau, hoan nghênh các ngươi tới." Lục Trần chắp tay với hai vị Nhân Hoàng Khổng Diệm, Khổng Tiêu Dao, sau đó lại quay về phía Liễu Lăng ở đằng xa chắp tay hành lễ, sau khi nói xong, hắn liền đứng lên phía trên truyền tống trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận