Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 777: Khỏi hẳn (2)

Có lẽ đưa toàn bộ Hoàng triều cho hắn thì hắn cũng sẽ không để ở trong mắt.
Dù sao thân phận của đối phương cũng quá tôn quý, không nói đến các loại bối cảnh ở Thanh vực, bối cảnh ở Huyền vực càng khiến người ta ngước nhìn, đồ đệ của luyện đan sư đệ nhất Hoa Điệp tiên tử, địa vị hiển hách, muốn cái gì sẽ có cái đó.
Lục Trần nhấp một ngụm rượu, mở miệng nói: “Tới Hoàng triều Phi Tuyết quả thực tìm ngươi có việc.”
“Hả, có chuyện gì.” Lăng Nguyên Cơ khá hứng thú.
“Đến thành Huyết Viêm một chuyến.” Lục Trần lạnh nhạt nói.
“Lục thiếu chuẩn bị ra tay với thành Huyết Viêm?” Ánh mắt Lăng Nguyên Cơ sáng lên.
Nếu Lục thiếu muốn gây phiền toái cho Hoàng triều Huyết Viêm, hắn cầu còn không được, dù sao hắn cũng đã cạch mặt với Hoàng triều Huyết Viêm, một tháng trước, nguyên soái Hoàng triều Huyết Viêm hạ xuống hoàng cung, còn muốn dẫn Lăng Y đi, cũng may Lục thiếu thể hiện thực lực mạnh mẽ, đuổi giết tăng nhân của Phục Ma tự.
Khiến trong lúc nhất thời, nguyên soái Hoàng triều Huyết Viêm không biết được thân phận của Lục thiếu nên phải rút lui.
Nếu không, Lăng Y đã bị dẫn đi.
“Ra tay thì hơi quá.” Lục Trần lắc đầu, nói: “Ta vốn không có ân oán gì với Hoàng triều Huyết Viêm, hắn thiếu ta một món đồ cần phải trả lại, nếu không lấy về được thì ra tay cũng không muộn.”
Lăng Nguyên Cơ nghe thấy Lục Trần nói, có chút tiếc nuối thở dài một hơi.
Trong lòng hắn hy vọng Hoàng triều Huyết Viêm hoàn toàn đắc tội Lục Trần.
Nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời của hắn thôi.
“Ngày mốt sẽ khởi hành đi tới Hoàng triều Huyết Viêm.” Lục Trần uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, đứng lên nói.
Nói xong lập tức rời đi, còn lại hai cha con Lăng Nguyên Cơ ở chỗ này.
Lăng Y nhìn bóng dáng Lục Trần, nhẹ giọng hỏi: “Phụ thân, Lục Trần này là người phương nào.”
Lăng Nguyên Cơ liếc mắt nhìn con gái một cái, thấy ánh mắt đối phương có tò mò và tia sáng kỳ dị, lắc đầu cười nói: “Thân phận của Lục công tử cao quý, ngươi không có hy vọng đâu, đừng mơ mộng nữa, có lẽ chỉ có đại tiểu thư như u Dương Ngọc Thường mới có tư cách đứng bên hắn.”
Lăng Y nghe thấy phụ thân nói, mắt đẹp trừng lớn.
Hai ngày trôi qua.
Lục Trần và Lăng Nguyên Cơ khởi hành đến Hoàng triều Huyết Viêm.
Hai người đứng trên boong thuyền pháp bảo phi hành.
Hoàng triều Phi Tuyết cách Hoàng triều Huyết Viêm khá xa, cách nhau hơn ba ngàn vạn dặm, dựa theo tốc độ của pháp bảo phi hành cũng phải bay mười hai mười ba ngày.
Tuy rằng tốc độ phi hành lâu nhưng thoải mái hơn ngồi Truyền tống trận.
Thành Huyết Viêm là chủ thành của Hoàng triều Huyết Viêm, dân cư hơn ngàn vạn, là một tòa thành lớn cổ xưa, bắt đầu từ Hoàng triều do lão Hoàng chủ của Hoàng triều Huyết Viêm sáng lập, thành Huyết Viêm đã tồn tại hơn vạn năm, chỉ cần lão Hoàng chủ này còn thì thành Huyết Viêm sẽ vĩnh viễn sừng sững không ngã.
Thời gian gần đây, không khí trong Hoàng triều Huyết Viêm không nhẹ nhàng như ngày thường, ngược lại rất nghiêm túc.
Nguyên nhân là một Hoàng chủ gần đây có thực lực không kém gì Hoàng chủ của Hoàng triều bọn họ bị ma đầu giết chết, Hoàng chủ đó có tu vi Thánh Vương nhưng vẫn bị giết.
Nhưng cũng là chuyện hợp lý, dù sao thì ma đầu bị Phục Ma tự thả ra khỏi trấn áp thấp nhất cũng có tu vi Thánh Vương đỉnh phong, giết chết một Thánh Vương bình thường vô cùng nhẹ nhàng.
Gần đây còn có lời đồn, nhân vật ma đầu chiếm cứ Hoàng triều kia phái sứ giả tới hoàng cung Huyết Viêm, muốn Hoàng triều Huyết Viêm thần phục, đồng thời cống hiến bảy phần tài nguyên.
Thành Huyết Viêm sợ hãi ma đầu của thế lực nước láng giềng đánh lại đây, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Cho nên, khi một chiến thuyền xuất hiện trên không trung lãnh địa thành Huyết Viêm, không có một ai ngăn cản, chiến thuyền thông suốt tiến vào, cuối cùng dừng trên không một vùng kiến trúc nguy nga.
Vèo vèo vèo!
Từng bóng dáng lơ lửng giữa không trung, bao vây chiến thuyền, khí tức mỗi người đều cực kỳ mạnh mẽ không thua kém gì Thánh cảnh.
Hoàng triều Huyết Viêm có một cấp bậc Thánh Vương, hai Thánh Quân, gần mười Thánh cảnh.
“Lăng Nguyên Cơ, là ngươi, không phải ngươi...” Giữa đám người vây quanh pháp bảo phi thuyền, có một Thánh Quân nhìn thấy Lăng Nguyên Cơ đứng ở trên boong thuyền, vô cùng giật mình.
“Huyết Hầu Liệt, vẫn khỏe chứ.” Lăng Nguyên Cơ nhìn thấy Thánh Quân này, cười giễu.
Huyết Hầu Liệt, một trong số những người có quyền thế tôn quý nhất thành Huyết Viêm, là đệ đệ ruột của đương kim Hoàng chủ, hơn nữa bọn họ có cùng một phụ thân cũng chính là lão Hoàng chủ đạt tới cấp bậc Thánh Vương kia.
Trong lòng Huyết Hầu Liệt vô cùng chấn động, Lăng Nguyên Cơ trúng nguyền rủa, vốn tưởng rằng hẳn phải chết, lúc này lại rất có tinh thần, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng nguyền rủa.
Huyết Hầu Liệt không rõ sao Lăng Nguyên Cơ có thể khôi phục lại.
“Ngươi tới Hoàng thành làm cái gì.” Huyết Hầu Liệt lạnh giọng hỏi.
Lăng Nguyên Cơ bằng mặt không bằng lòng với mệnh lệnh của bọn họ, đặc biệt là khi ở thành Vạn Trọng, lại làm lơ mệnh lệnh của Cửu hoàng tử, làm cho bọn họ ý thức được cánh của Lăng Nguyên Cơ hơi cứng.
Lăng Nguyên Cơ cũng nên biết hành động của hắn khiến thành Huyết Viêm bất mãn, hiện tại lại dám dùng pháp bảo phi hành đi tới không trung hoàng cung, chẳng lẽ không sợ bọn họ giết chết hắn ở đây sao.
“Đến thành Huyết Viêm với Lục thiếu một chuyến.” Lăng Nguyên Cơ lui ra phía sau một bước, nhìn Lục Trần, cung kính nói.
Huyết Hầu Liệt nhìn thấy thái độ của Lăng Nguyên Cơ với thanh niên bên cạnh, đồng tử lập tức co rụt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận