Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 868: Sóng to gió lớn (2)

“Đều tản hết đi!” Lục Trần mở miệng nói một câu, người xung quanh nhanh chóng rời đi.
Lục Trần đạp một bước, hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người, cường giả của Thư gia nhìn thấy bóng dáng Lục Trần biến mất, vẻ mặt đầy phức tạp, thân phận mà Lục Trần lộ ra khiến bọn họ chấn động không nhẹ, có thể nói dựa vào thân phận Đan Hoàng, địa vị còn tôn kính với Thánh cảnh thông thường rất nhiều.
Chuyện xảy ra ở Thư gia cuồi cùng cũng truyền ra ngoài, lập tức thu hút làn sóng xôn xao.
Con của Thư Mộng Lan, Lục Trần ngoại trừ lực chiến đấu nghịch thiên ra thì còn là một Đan Hoàng, sự thật này khiến người ta rung động không thôi, mà tin tức đối phương lấy thân phận Đan Hoàng triệu tập cường giả Nhân Hoàng đại thành đến chi viện, chỉ mới ba bốn ngày đã lan tràn hơn nửa lãnh địa, vô số thành trì ở Hoàng triều Long thị.
Những cường tộc hùng bá thành trì cùng với những cường giả tán tu biết được tin tức, trong lòng không khỏi hừng hực, nhìn về phía thành Phi Tuyết.
Đan Hoàng chấn động thành Phi Tuyết, hơn nữa còn là Đan Hoàng đứng đầu, đã làm rung động bát hoang tứ hải.
“Lão phu thọ nguyên chưa đến trăm năm, chậm chạp không cách nào đột phá Thánh cảnh, Vạn Thọ đan có thể gia tăng vạn năm thọ nguyên, ta muốn viên Vạn Thọ đan này!” âm thanh của một lão giả giống như ăn xin gần đất xa trời khàn khàn nói.
“Cút đi, lão già, ngươi chặn đường của ta rồi!” Một âm thanh vô cùng tức giận từ phía sau truyền đến.
Lão giả ăn xin quay đầu lại nhìn, phía sau có một thanh niên áo gấm cưỡi tuấn mã màu trắng, phía sau thanh niên này còn có hơn mười hộ vệ, thoạt nhìn thân phận bất phàm.
“Lão ăn mày, xem lời ta nói là gió thổi bên tai sao?” Thanh niên trợn mắt nhìn lão giả này.
“Ha ha!”
Lão giả ăn xin cười ha ha, huy động bàn tay, chỉ thấy đầu thanh niên cẩm bào này bùm một tiếng, nổ tung giống như dưa hấu.
“Người trẻ tuổi không có việc gì thì đừng giả vờ, dễ dàng mất mạng đó!” Lão giả ăn xin chắp hai tay, lắc đầu rời đi, mặc cho đám hộ vệ kêu to hét lớn ở phía sau.
Bóng dáng của lão giả ăn xin bước từng bước về phía trước, dần mơ hồ, cho đến khi hóa thành hư vô, cứ như mượn không trung mà biến mất vậy.
Trong một gian phòng xa hoa của phủ đệ sang trọng.
Trên một chiếc giường lớn màu xanh có một thanh niên sắc mặt xanh bệch, môi đen nhánh.
Thanh niên nhắm mắt lại, không có hô hấp, chỉ có tiếng tim đập yếu ớt trên ngực.
Một nam tử trung niên có khí tức loáng thoáng Thánh cảnh chắp tay đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm thanh niên trên giường, khẽ nói: “Cái giá tìm Đan Thánh luyện chế Thiên Độc đan quá đắt rồi, cần tặng một bộ dược liệu của đan dược trung đẳng, ta tìm kiếm ngàn năm mới gom đủ một bộ dược liệu, vốn không dám bảo đảm Đan Thánh nhất định thành công, hôm nay nghe nói thành Phi Tuyết có một Đan Hoàng có thể luyện ra Vạn Thọ đan có chín thành độ tinh khiết, hy vọng tin tức đó là thật.”
“Con à, đợi vi phụ trở về!” Người này nói xong, trong phòng nổi lên một trận gió, khi tiếng gió dừng lại thì trong phòng đã mất đi bóng dáng nam tử.
“Ha ha, ta vốn có thù oán với gia tộc Thuần Vu, cho dù không thể khiến Đan Hoàng nợ nhân tình, ta cũng phải gắp đá bỏ xuống giếng!” Trên nóc nhà phủ thành chủ của một phủ thành chủ nào đó có một nam tử có dáng người khôi ngô, bộ mặt thô cuồng nhìn xuống bát phương, hắn là người đứng đầu một thành, vốn nhất cử nhất động nên trầm ổn nhưng giờ phút này lại không để ý đến hình tượng mà cất tiếng cười to.
Lục Trần công khai luyện đan ở thành Phi Tuyết cùng với đan dược luyện chế ra có phẩm chất cực cao lập tức thu hút vô số người nghị luận, một phần cường giả khẩn cầu đan dược biết được tin tức này đều lần lượt chạy về phía thành Phi Tuyết.
Mà tin tức ở thành Phi Tuyết cũng lan đến Hoàng thành.
Hoàng thành Long thị, một tòa cổ thành có lịch sử lâu đời, Hoàng triều lấy hoàng tộc Long thị làm chủ, ngoại trừ hoàng tộc ra thì cuộc sống gia tộc ở Hoàng thành đều tương đối mạnh, dù sao thì có nội tình lớn mạnh mới có thể sáng lập gia tộc tại nơi này.
Mà gia tộc Thuần Vu là gia tộc cực kỳ lớn mạnh trong Hoàng thành, có hơn mười Hoàng cảnh, hai Thánh cảnh tọa trấn.
Một mảng phủ đệ chiếm diện tích rộng lớn, nơi này ngói xanh lầu đỏ, nối liền thành mảnh, hộ vệ thành nhóm, trang trọng sâm nghiêm.
Nơi này chính là phủ đệ của gia tộc Thuần Vu, Nhân Hoàng đại thành trở về từ thành Phi Tuyết bẩm báo tin tức cho cường giả trong tộc.
Trong một gian đại sảnh nghị sự có bảy tám người, có trung niên khôi ngô, cũng có lão giả tóc bạc mặt mày hồng hào, đều khngoại công lệ chính là khí tức của bọn họ đều vô cùng mạnh mẽ, kém nhất cũng là Hoàng giả đỉnh phong.
Khí tức bên trong đại sảnh nghị sự rất nặng nề, bởi vì trên mặt mỗi người đều giống như viết rõ hai chữ phẫn nộ.
“Thư gia này, lá gan lớn thật!” Một lúc lâu sau, một âm thanh ẩn chứa tức giận vang lên, xem như phá vỡ không khí nặng nề của đại sảnh.
“Con kiến hôi võ giả Vương cảnh lại dám khiêu khích chúng ta, không biết sống chết!” Ngay sau đó, lại một âm thanh lạnh lùng phụ họa nói.
“Thật sự hỗn láo quá đi mất, cũng được, ta sẽ đích thân đi một chuyến, tiêu diệt Thư gia!” Trên vị trí chính là một lão giả với vẻ mặt phẫn nộ, âm thanh lạnh lẽo mở miệng, trong mắt hiện lên một tia lệ sắc.
Người này tinh thần khỏe mạnh, trên người tản mát ra từng luồng thánh uy dao động, cho thấy hắn là một cường giả Thánh cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận