Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1065: Theo dõi (2)

“Lộc công tử, không biết lần này ngươi hạ giới bao lâu?” Thù Nguyên nhìn về phía Lộc Minh, cẩn thận hỏi.
Lộc Minh phong thần tuấn lãng, đôi mắt thâm thúy, trên mặt có một luồng uy nghiêm, nghe vậy nói: “Không xác định, có thể là một năm, cũng có thể là mười năm.”
“Sau khi ta rời đi, có thể dẫn hai người đeo bí bảo đi, các ngươi có thể lựa chọn hai người đi theo ta.”
Lời nói của Lộc Minh, khiến tất cả người của Thánh điện Thiên Võ đều kích động, trong mắt mấy cường giả tầng cao già nua bắn ra ánh sáng chói mắt.
Trước kia, thường xuyên xảy ra chuyện kỳ tài của Thượng giới xuống, thỉnh thoảng sẽ có loại Siêu Phàm cảnh này, xuống rèn luyện, nhưng mà rèn luyện một thời gian lại biến mất rất nhanh, người của mười vực biết, sau khi bọn họ xuống lại đi về, theo lý, trên Cửu Thiên cần tu vi Thánh Vương đại thành, hơn nữa rất có thể chết ở trên đường.
Vì sao võ giả Siêu Phàm cảnh hoặc là Vương cảnh của Thượng Giới thiên xuống còn có thể trở về, bởi vì bọn họ mang theo bí bảo, có thể chống cự cơn lốc mặt trời và mặt trăng trên đường đi đến Cửu Thiên.
Người mạnh như Thù Nguyên điện chủ Thánh điện Thiên Võ, mặc dù tu luyện đến Thánh Vương đại thành, cũng kiêng kỵ với Cổ Lộ, bởi vì điện chủ đời trước, điện chủ đời trước nữa, cộng thêm một cấp bậc thái thượng trưởng lão, tất cả đều đã chết trên đường.
Nếu như có thể đi theo Lộc Minh công tử lên Cửu Thiên, có bí bảo bảo vệ, chắc chắn có thể an toàn lên đến Cửu Thiên.
“Đa tạ Lộc công tử, đa tạ Lộc công tử.” Một nhóm người liên tục cảm tạ nói.
“Các ngươi lựa chọn hai người, ta muốn đi hội hợp với những người khác.” Giọng điệu Lộc Minh bình tĩnh nói.
“Ngoài Lộc công tử, còn có người của những đạo thống khác hạ giới.” Một nhóm người của Thánh điện Thiên Võ kinh ngạc.
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Mắt Lộc Minh lộ ra vẻ thờ ơ nói một câu: “Trước khi rời đi, ta sẽ tới dẫn hai người đi nơi này, thực hiện lời hứa của ta, các ngươi tự quyết định.”
Lộc Minh nói xong, thân hình chợt lóe, không che dấu khí tức của mình, bay lên không rời đi.
Sự rời đi của Lộc Minh rời đi hấp dẫn sức chú ý của những người trong thành trì, mặc dù biết Thất Thải nguyên thạch ở trên người Lộc Minh, nhưng cũng không có người tâm hoài bất quỹ, suy cho cùng sự kinh khủng của Thiên Tôn pháp chỉ còn khắc thật sâu trong lòng mọi người.
“Hắn đi rồi!”
Trong khách điếm, Cảnh Tử Mặc nhìn xuyên qua ngoài cửa sổ, thấy một cầu vồng bay khỏi thành trì, nói.
“Đi, theo sau.”
Lục Trần phất tay nói, thân thể hóa thành cái bóng mơ hồ, đi theo sau.
Cảnh Tử Mặc và Tiêu Dao liếc mắt nhìn nhau, thấy Lục Trần cũng lên đường, hai người bọn họ cũng đi theo, bọn họ cũng là lần đầu tiên cướp đoạt thiên tài của Thượng Giới, trong lòng có chút kích động nhỏ.
Sau khi ra khỏi thành, hướng đông mấy vạn dặm, bọn họ không biết Lộc Minh đi nơi nào, xa xa đi theo phía sau.
Sau gần một canh giờ, phía trước Lộc Minh bỗng nhiên dừng thân thể, trôi nổi ở trên bầu trời của một khu rừng rậm rạp, đột ngột cất giọng nói: “Đi theo ta lâu như vậy, đều ra đây đi!”
Mặc dù Lộc Minh đưa lưng về phía mọi người, nhưng trên người lại phát ra khí khái tuyệt đại thiên kiêu, khóe miệng giương lên vẻ cười, chỉ là đây là cười lạnh lùng.
Trước đây ở bên trong thành trì, hắn lấy Thiên Tôn pháp chỉ ra, nhân vật tám phương kinh sợ, không nghĩ tới sau khi ra khỏi thành lại có người không biết sống chết theo dõi mình.
Đôi mắt Lộc Minh lành lạnh, lưu động vẻ lạnh lùng.
“Lộc Minh công tử đừng hiểu lầm!” Không gian nhộn nhạo lên một chút dao động, một hình bóng xuất hiện ở phía trước Lộc Minh, Cảnh Tử Mặc nhìn về phía Lộc Minh, cung kính nói: “Lộc Minh công tử là nhân vật lớn đến từ Thượng giới, làm sao tiểu nhân dám theo dõi.”
Vẻ mặt Cảnh Tử Mặc có chút nịnh hót, còn lộ ra nụ cười lấy lòng.
“Đúng vậy, đúng vậy, cho bọn ta một trăm lá gan cũng không dám theo dõi ngươi.” Ngay sau đó, Tiêu Dao cũng xuất hiện, ánh mắt biết vâng lời nhìn Lộc Minh.
Hai người nịnh hót khiến trong lòng Lộc Minh lâng lâng, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, nhưng hắn vẫn trầm mặt, nói: “Theo bổn công tử là vì chuyện gì?”
“Hai người huynh đệ bọn ta ngưỡng mộ Lộc Minh công tử, tình nguyện ở bên cạnh ngươi làm người đi theo, đi theo làm tùy tùng.” Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói.
Dừng một chút, bổ sung: “Hai huynh đệ chúng ta vô cùng quen thuộc Trung Châu vực, nếu như Lộc Minh công tử cần tin tức gì, có thể tìm bọn ta bất cứ lúc nào, bọn ta sẵn sàng dốc sức trâu ngựa cho Lộc Minh công tử.”
“Rất quen thuộc Trung Châu vực.” Ánh mắt Lộc Minh quét nhìn hai người, nhàn nhạt hỏi: “Có biết vùng đất Hư Vô.”
“Vùng đất Hư Vô!”
Cảnh Tử Mặc và Tiêu Dao liếc mắt nhìn nhau, mặt lộ vẻ nghi ngờ, bọn họ biết vùng đất chôn vùi, nhưng vùng đất Hư Vô là vùng nào thì thật sự chưa từng nghe nói.
Hai người bọn họ lớn lên ở Trung Châu vực từ nhỏ, tứ hại thường xuyên vào các đại giáo đứng đầu, hiểu rõ quá nhiều bí mật không muốn người biết, thường xuyên cùng chia sẻ tin tức.
Nhưng mà chưa từng nghe nói vùng đất Hư Vô.
Cảnh Tử Mặc nhìn về phía Lộc Minh, khẽ hỏi một câu: “Lộc Minh công tử, vùng đất Hư Vô là nơi nào?”
“Vùng đất Hư Vô là…” Lúc này Lộc Minh lên tiếng, nhưng mà lại dừng lại, lạnh lùng nói: “Các ngươi chưa có tư cách biết.”
“Quên đi, các ngươi đi đi, ta không cần ngươi đi theo.” Mặt mũi Lộc Minh thờ ơ, tùy ý phất tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận