Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1691: Bại lộ thân phận

Thực lực của hắn tại Nguyên giới thuộc về cấp bậc cao nhất, có thể tìm ra rất nhiều người ngang tầm với hắn, nhưng có thể nghiền ép hắn dễ như trở bàn tay thì chỉ có một số ít, vả lại họ đều là những nhân vật vượt trội trong thế lực Giới Chủ, những nhân vật này vốn không cần phải mạo danh hắn cơ mà.
Trong lĩnh vực, một lực lượng đạo mãnh liệt đập vào người Chu Dương Huy.
Ầm ầm ầm!
Một âm thanh nặng nề vang lên từ bên trong, như thể có ai đó đang dùng nắm đấm đánh vào người, từng quyền tác động lên da thịt.
Phụt!
Vài giây sau, trong miệng Chu Dương Huy phun ra một búng máu, vẻ mặt trông cực kỳ đau đớn.
“Không hổ là Chu công tử được Giới Chủ nhận làm môn đồ, thực lực mạnh thật.”
“Đạo vận hùng hồn nhường này là sắp tiếp cận Thần Hoàng trung kỳ rồi.”
Bên cạnh, vài Thần Hoàng tán dương Lục Trần, không tiếc lời ca ngợi.
Phụt!
Chu Dương Huy nghe vậy, trực tiếp phọt thêm một búng máu tươi nữa, mắt trợn trắng lên rồi cứ thế ngất đi vì tức giận.
Mãi cho đến giây phút hôn mê, Chu Dương Huy vẫn ôm một bụng đầy uất ức.
Chu Dương Huy thề, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng gặp chuyện gì uất ức như vậy, có người giả làm hắn thì không nói, mấu chốt là người giả mạo kia còn có thực lực mạnh hơn hắn, phách lối hơn hắn, hống hăng khiến người ta nghĩ hàng giả là thật, coi hàng thật như hắn thành hàng giả.
“Chu công tử, xử lý tên giả mạo này thế nào đây?” Sau khi Chu Dương Huy đã hôn mê, Thần Hoàng bên cạnh lên tiếng hỏi.
Hiện giờ bọn họ đã hoàn toàn coi Lục Trần là Chu Dương Huy, trong lòng không hề hoài nghi gì. Toàn bộ quá trình, từ đầu đến cuối Chu công tử đều vô cùng bình tĩnh, lông mày hơi nhướng lên lộ ra vẻ kiêu ngạo, thực lực mạnh mẽ, cùng cảnh giới nhưng dễ dàng nghiền ép hàng giả, đạo vận kia lưu chuyển hùng hậu không gì sánh được, không kém bọn họ bao nhiêu.
Nếu như đây là giả thì chỉ có thể nói ánh mắt của Vận Mệnh thành chủ không được, mắt nhìn người không tốt.
Nhưng thân là cấp Giới Chủ đứng trên đỉnh cao, thật sự sẽ nhìn nhầm, nhận người bình thường làm đồ đệ sao, rõ ràng là không có khả năng.
Cho nên rốt cuộc ai là Chu công tử, không phải đã rõ ràng rồi sao.
Thật ra mấy vị Thần Hoàng đã hiểu lầm, Chu Dương Huy cũng không bình thường, ngược lại thiên phú xuất chúng, thực lực phi phàm, chỉ là xui xẻo đụng phải người nào đó mà thôi.
Lục Trần đứng chắp tay, liếc nhìn Chu Dương Huy đã ngất đi, bình tĩnh nói: “Người này là đồ đệ của Thiên Diện đạo tổ, có chút ân oán với ta, để ta tự mình xử lý, các ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Mấy Thần Hoàng gật đầu nhìn nhau, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi mấy Thần Hoàng hoàn toàn rời đi, Lục Trần tiện tay vung xuống mấy trận kỳ, bố trí một trận pháp ngăn cách khí tức đơn giản, sau đó thi triển Thủy chi đạo, ngưng tụ một chậu nước đổ ập xuống mặt Chu Dương Huy.
Ào ào.
Bị đổ một chậu nước lạnh, Chu Dương Huy lập tức tỉnh táo lại, có hơi mê mang, nhưng khi ánh mắt rơi lên người Lục Trần thì hai con mắt tóe lửa gần như hóa thành thực chất, lớn tiếng nói: “Thả ta ra!”
Chu Dương Huy nhìn thấy Lục Trần, giãy giụa một chút, lửa giận trong lòng bị đốt cháy, cả người không thể ngừng run rẩy.
Hắn thật sự bị chọc giận.
Mấy Thần Hoàng dị tộc kia đã rời đi, hiển nhiên đã coi hắn là tên giả mạo, yên tâm rời khỏi.
“Nói mục đích ngươi đến Thâm Uyên giới.” Lục Trần từ trên cao nhìn xuống Chu Dương Huy, mặt không biểu cảm nói.
Bởi vì đối phương có liên quan đến Vận Mệnh thành chủ nên Lục Trần không cho sắc mặt tốt. Dù sao Lục Trần biết, sau này mình chắc chắn sẽ bị Vận Mệnh thành chủ nhớ tên, hắn hoàn toàn không để ý đến việc sớm đắc tội người có liên quan đến Vận Mệnh thành chủ.
“Ta không cần biết ngươi là ai, thế nhưng ngươi chết chắc rồi.” Chu Dương Huy có vẻ còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình, vẻ mặt hung hăng uy hiếp: “Sư tôn ta chính là Vận Mệnh thành chủ ở Nguyên giới, nếu ngươi thức thời thì mau chóng thả ta ra, nếu không khi sư tôn không cảm nhận được khí tức của ta sẽ tìm đến đây, đến lúc đó sẽ là ngày tàn của ngươi.”
Lục Trần nghe Chu Dương Huy, đột nhiên bật cười: “Không phải lần trước ngươi phách lối lắm sao, hóa ra ngươi cũng sợ chết à.”
Lục Trần nghĩ đến lúc đại hôn của Võ Minh, đối phương cưỡi thần điểu đến, người này phô trương không gì chịu nổi, nhìn xuống người tu hành khắp nơi mạnh hơn hắn, để cho họ quỳ xuống, khi đó tên này ngạo mạn như thế nào chứ.
Nhưng bây giờ sau khi biến thành tù nhân thì cũng không khác gì người ta, chỉ biết nói ra bối cảnh dọa người.
Lục Trần không coi lời uy hiếp của Chu Dương Huy có gì to tát cả, mặc dù địa vị Giới Chủ rất cao, vạn tộc cộng tôn, nếu đặt ở thế giới thần thoại trong kiếp trước thì tương đương với các nhân vật trâu bò như Bồ Đề lão tổ, Bàn Cổ, chắc là chỉ một ý nghĩ cũng có thể giết hắn.
Nhưng thân phận của Chu Dương Huy là gì chứ, đầu tiên, hắn không được tính là yêu nghiệt chân chính, Vận Mệnh thành chủ sao lại để ý sự sống chết của hắn chứ.
Lục Trần cũng không tin, một giây trước mình giết Chu Dương Huy, một giây sau lập tức có thể nhìn thấy Vận Mệnh thành chủ.
Mặc dù không tin nhưng hắn cũng không giết Chu Dương Huy.
Mà Chu Dương Huy nghe thấy lời của Lục Trần, trong lòng căng thẳng, người này có vẻ rất quen thuộc với hắn, chẳng lẽ lại là người trước đây mình từng đắc tội sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận