Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 461: Bi kịch của thanh niên áo bào đen (2)

Thân niên áo bào đen vừa mắng xong, thân thể lại nổ nát tan lần nữa, tan thành một màn sương máu.
Nhưng lần này sương máu không tụ hợp lại nữa mà rơi dạt xuống đất chảy xuống mặt đất, thẩm thất vào lòng đất.
“Chết rồi.”
Ánh mắt Lục Trần lóe lên.
Lần này, bên kia chết thật rồi à?
Sau vài phút không có động tĩnh gì.
Một đệ tử Vạn Kiếm phong dè dặt nói: “Chắc là chết rồi đó.”
Lục Trần lắc đầu nói: “Không biết nữa, rời khỏi đi trước đã.”
Liễu Khuynh Thành chớp mắt nói: “Đây mà là võ giả à? Cường giả Thánh cảnh cũng không có khả năng hồi sinh vô số lần như vậy đâu.”
Năng lực kỳ lạ của thanh niên áo bào đen đã vượt qua phạm vi hiểu biết của họ.
Vài người đợi một lúc lâu cũng không thấ động tĩnh gì, xem ra hắn đã chết thật rồi.
“Chúng ta đi thôi.” Lục Trần nói xong thì dẫn bọn họ rời khỏi nơi này.
Vài phút sau khi Lục Trần rời đi, từng vệt máu nổi lên trên mặt đất, hòa vào không trung, dần dần tụ lại thành một người.
Thanh niên áo đen tái sinh lần nữa, trong mắt tràn đầy lửa giận, nhìn chằm chằm hướng đi của Lục Trần.
“Má nó, thù này không báo thề không làm ma.” Thanh niên áo bào đen nói nhỏ.
“Ta biết ngay là ngươi chưa chết mà, vậy thì chết thêm lần nữa đi.” Một câu nói đột nhiên truyền tới.
Lục Trần cầm chiến mâu màu đỏ đi ra từ trong bóng tối, thanh niên áo bào đen không kịp phản ứng, một mũi giáo đâm thẳng vào mi tâm của hắn.
Thanh niên áo đen tức giận trừng mắt, tức đến run người, không đợi hắn lên tiếng, sức sức mạnh hủy diệt phóng ra từ chiến mâu khiến mi tâm của hắn nứt toạc, thân thể tan rã, sương máu phiêu tán.
Đệ tử Vạn Kiếm phong và Liễu Khuynh Thành đi tới, thầm mặc niệm cho thanh niên áo bào đen.
Nhìn màn sương máu trước mặt, Lục Trần nói: “Ta biết là hắn không dễ chết như vậy mà.”
Thanh niên áo bào đen kia liên tục tái sinh, hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy, Lục Trần cố ý trốn trong bóng tối chờ đợi, quả nhiên sau vài phút, thanh niên áo đen lại tái sinh lần nữa.
Những người bên cạnh không nói nên lời, họ còn có thể nói gì được chứ.
Chỉ có thể nói là Kiếm Tam công tử quá tà, đoán được tâm tư của thanh niên áo bào đen.
Thanh niên áo bào đen cố ý tái sinh trước mặt bọn họ để thể hiện năng lực đáng kinh ngạc của bản thân. Kết quả bị giết hết lần này tới khác, sau vài lần, hắn đã thông minh lên, trốn xuống lòng đất, chờ sao khi bọn họ rời đi rồi mới tái sinh.
Nào ngờ Kiếm Tam công tử trốn trong bóng tối quan sát, chờ hắn tái sinh xong thì đi ra cho hắn một kích chí mạng.
Cái này gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng.
“Đi thôi.” Lục Trần nói.
Vừa rồi, khi thanh niên áo bào đen tái tạo lại thân thể, khí tức tỏa ra đã rơi xuống Vương cảnh rồi.
Lại chết thêm một lần nữa, không biết có rơi xuống Nguyên Thần cảnh sơ kỳ hay không.
Dù sao thì đối với Lục Trần, hắn cũng không còn uy hiếp nữa.
Sau đó, mọi người rời đi.
Dưới lòng đất, những sợi máu giống như có sự sống, chúng đang di chuyển nhanh chóng, lan rộng khoảng một ngàn thước, sau đó xoay tròn nổi lên mặt đất, từng sợi máu tụ lại, tái sinh máu thịt, tái tạo lại thân thể.
Khoảng hai phút sau, thanh niên áo bào đen cuối cùng cũng hoàn thành tái sinh.
“Ta, ta từ Vương giả tuyệt đỉnh, vậy mà lại rớt xuống Nguyên Thần cảnh sơ kỳ.” Việc đầu tiên thanh niên áo bào đen làm chính là kiểm tra lại tu vi của bản thân, phát hiện tu vi rơi xuống Nguyên Thần cảnh sơ kỳ. Lúc này, ánh mắt hắn tối sầm lại, suýt nữa thì rơi từ trên không xuống.
“Aaa, ta phải giết ngươi.”
Thanh niên áo bào đen thét một tiếng dài âm lãnh, âm thanh tràn đầy phẫn nộ.
Thanh niên áo bào đen thật sự muốn giết người, hắn bị làm cho tức chết, hận không thể đập đầu xuống đất.
Hắn vậy mà lại thua một tên sâu bọ ở Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, liên tục chết năm lần.
Hơn nữa, tên tiểu tặc kia rõ là ti tiện, ẩn trong bóng tối chờ hắn tái sinh, hắn chưa bao giờ gặp ai hèn hạ như vậy.
Ầm ầm ầm!
Thanh niên áo bào đen phóng thích uy năng Nguyên Thần cảnh, làm tác động tới cảnh vật xung quanh, cây cối xung quanh nổ tung, hóa thành bột mịn.
Sau khi rút được lửa giận, hắn nhanh chóng rời đi.
Thanh niên áo bào đen vọt tới một nơi cách đó mấy ngàn thước, đứng trên cao niệm chú, trước mặt ngưng tụ thành một vòng xoáy, hắn bước lên tiến vào trong vòng xoáy.
Khung cảnh biến đổi, mọi thứ trở nên mờ ảo.
Rất nhanh, tầm mắt hắn trở nên rõ ràng hơn, trước mặt thanh niên áo bào đen xuất hiện một tòa cung điện vô cùng lớn.
Tòa cung điện vô cùng uy nga rộng lớn, toát lên vẻ trang nghiêm.
Thân hình của thanh niên áo bào đen lóe lên, rồi xuất hiện ở quảng trường, trên quảng trường có rất nhiều võ giả, họ cũng giống như thanh niên áo bào đen, trên người toát ra khí tức ma đạo nồng đậm.
“Ơ kìa, Địch Bắc, cảnh giới của ngươi…” Một thanh niên từ phía xa đi đến, toát ra khí tức của Vương giả tuyệt đỉnh, hắn thấy cảnh giới của thanh niên áo bào đen chỉ còn ở Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, ánh mắt lóe lên mang theo vẻ hiếu kỳ.
“Chủ thượng bảo ngươi đi theo dõi một người gọi là Kiếm Tam công tử mà, sao cảnh giới lại giảm nhiều như vậy?” Vị thiếu niên vừa cười, hỏi.
Địch Bắc hừ một tiếng, không nói gì.
Thật ra hắn cũng không muốn kể những chuyện đã gặp phải. Dù sao thua trong tay một Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, nói ra sẽ là trò cười lớn cho thiên hạ, sẽ bị chế nhạo.
Đối với người kiêu ngạo như hắn, chuyện này tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận