Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 446: Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận

Lục Trần nhún nhún vai, giọng điệu bình tĩnh: “Ta có tư cách hay không, hỏi trưởng lão Mộc Kiếm phong ngươi là biết.”
“Trưởng lão, đây không phải là thật, đây không phải là thật!” Ánh mắt Hoa Đình nóng bỏng nhìn trưởng lão của Mộc Kiếm phong, hy vọng đối phương đứng ra phản đối, nói Kiếm Tam công tử không có tư cách.
Nhưng lời nói của trưởng lão Mộc Kiếm phong đã hoàn toàn đánh tan ảo tưởng của hắn: “Hoa Đình, giao thẻ bài ra, cởi bỏ trang phục Kiếm Đế cung, lập tức, ngươi không thuộc đệ tử Kiếm Đế cung nữa.”
Nghe vậy, Hoa Đình lập tức xụi lơ trên mặt đất.
Cảm giác sức lực cả người đều bị rút cạn, đại não trống rỗng.
Người xung quanh cũng có vẻ mặt khiếp sợ, Kiếm Tam công tử thật sự có thể một lời phán quyết, trục xuất một đệ tử Kiếm Đế cung ra khỏi Kiếm Đế cung sao.
“Ngươi, tại sao ngươi lại hại ta, không phải ngươi là Kiếm Tam công tử sao, tại sao đôi lời sỉ nhục cũng không thể chịu đựng được, tại sao phải trục xuất ta ra khỏi Kiếm Đế cung?” Hoa Đình nhìn về phía Lục Trần, cuồng loạn rống lên.
Lời này rất chói tai.
Người trước đó cảm thấy Hoa Đình đáng thương lần lượt thầm than, xem ra người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.
Còn đôi lời sỉ nhục cũng không thể chịu đựng được, đây là lời gì vậy, chẳng lẽ thật sự cho rằng Kiếm Tam công tử có tính cách tốt thì có thể tùy tiện sỉ nhục sao.
Lục Trần mở miệng nói: “Nếu biểu muội của ngươi còn nhỏ, vậy thì sai lầm của nàng sẽ do ngươi trả giá.”
“Không…”
Hoa Đình đỏ ngầu đôi mắt, hắn không cách nào chấp nhận bản thân bị trục xuất khỏi Kiếm Đế cung, nhanh chóng chạy đến trước mặt Hoàng Vi, lắc lắc bả vai nàng: “Biểu muội, ngươi mau xin lỗi Kiếm Tam công tử, ta không muốn mất đi thân phận đệ tử Kiếm Đế cung, biểu ca cầu xin ngươi, mau xin lỗi, tất cả đều là ngươi gây ra mà.”
Hoàng Vi khó khăn lắm mới không mất thể diện, giờ phút này nói gì nàng cũng sẽ không xin lỗi, lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Biểu ca, ngươi làm ta đau.”
“Hoa Đình, ngươi làm gì vậy, buông biểu muội ngươi ra.”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, bất chợt, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người họ, kéo hai người họ ra, sau đó dẫn theo Hoàng Vi rời khỏi nơi thị phi này.
Chỉ còn lại một mình Hoa Đình ở bên cạnh rống giận liên tục.
Lục Trần thờ ơ thản nhiên, nhìn thế thái lạnh lẽo, nhân tình ấm áp.
Người xung quanh cũng vậy, lắc đầu cảm thán Hoàng Vi công chúa cùng với sự khắc nghiệt của trưởng bối.
Hoa Đình thân là biểu ca ra mặt giúp đỡ Hoàng Vi, mà trưởng bối của Hoàng Vi lại trốn trong bóng tối xem kịch, đợi một mình Hoa Đình gánh chịu hậu quả, bị trục xuất khỏi Kiếm Đế cung, trưởng bối của Hoàng Vi lập tức xuất hiện dẫn Hoàng Vi đi, dường như phân rõ ranh giới với Hoa Đình, vừa thấy như vậy, Hoa Đình lại biến thành người đáng thương từ người đáng hận.
Là người châm ngòi cho tranh chấp, vậy mà Hoàng Vi lại không xảy ra chuyện gì.
Muốn trách thì chỉ trách Hoa Đình gặp phải nhà này.
Hoa Đình giống như chú chó đáng thương bị vứt bỏ, bị Kiếm Đế cung vứt bỏ, cả nhà biểu muội phân rõ giới hạn, khiến cho lòng hắn như tro tàn.
“Sư huynh, hắn không sai, là nữ nhân vừa nãy đáng hận, biểu ca nàng giúp nàng, vậy mà lại bỏ biểu ca của mình, đúng là đáng hận!” Bên tai có người truyền âm, là Liễu Khuynh Thành.
Chỉ thấy Liễu Khuynh Thành có chút không nỡ nhìn Hoa Đình.
Lục Trần cười, truyền âm trả lời: “Sư muội, ngươi ra ngoài chưa lâu, đây chỉ là cảnh tượng nhỏ, ai bảo hắn đạo mạo ngang nhiên, vậy thì hậu quả sẽ do hắn gánh vác.”
Lục Trần không có chút đồng tình với chuyện này, chuyện này hắn đã thấy nhiều rồi.
“Nhưng vốn không phải là lỗi của hắn!” Liễu Khuynh Thành nói.
Lục Trần nói: “Nếu hắn đã đứng ra thì chính là lỗi của hắn.”
“Sư huynh, tha cho hắn đi, ta cảm thấy hắn rất đáng thương.” Liễu Khuynh Thành đáng thương nói.
Lục Trần chau mày, nói: “Sư muội, ngươi mềm lòng quá rồi.”
“Bỏ đi, cứ làm như ngươi nói đi!”
“Hi hi, ta biết ngay sư huynh là tốt nhất mà!” Liễu Khuynh Thành cười hi hi nói.
“Ta thu hồi thành lệnh, không tước đoạt thân phận đệ tử Kiếm Đế cung của ngươi nữa!” Lục Trần nhìn về phía Hoa Đình mở miệng nói: “Sư muội ta mềm lòng xin ta tha cho ngươi, hy vọng ngươi tự biết mình.”
Lời của Lục Trần khiến ánh mắt của Hoa Đình sáng lên, nhìn về phía Liễu Khuynh Thành tràn ngập cảm kích.
“Sư muội, đi thôi!”
Lục Trần và Liễu Khuynh Thành rời khỏi nơi này.
“Kiếm Tam công tử không hổ là Kiếm Tam công tử, đạo đức tốt, lòng dạ rộng rãi!” Đám người nhìn bóng lưng Lục Trần rời đi, thảo luận bàn tán.
Khóe miệng của Kiếm Hoàng Mộc Kiếm phong giật giật, hắn luôn cảm thấy là tên nhóc đó cố ý.
Một trận phong ba hóa giải từ đó.
Mà danh xưng Kiếm Tam công tử cũng truyền khắp Cầm Thánh cung, rất nhiều người trước đó chỉ nghe tên, chưa thấy người, hôm nay vừa thấy Kiếm Tam công tử quả nhiên là một nhân vật có phong thái tuyệt thế.
Đầu tiên là chiến lực rất cao, áp chế Kim Chấn thái tử, chiến bại Hoa Đình dẫn đầu và hơn hai mươi đệ tử Mộc Kiếm phong.
Mặt khác, quyền nói chuyện của Kiếm Tam công tử rất lớn, nói trục xuất đồng môn ra khỏi Kiếm Đế cung thì trục xuất ngay, trưởng lão cấp Kiếm Hoàng còn phụ họa tại chỗ.
Bởi vậy có thể thấy được, có lẽ Kiếm Tam công tử có thân phận cực cao ở trong Kiếm Đế cung, ít nhất là đệ tử của phong chủ nào đó.
Còn nữa, Kiếm Tam công tử thật sự là tức giận phát cáu, lòng dạ rộng lớn nhưng bởi vì có người đụng vào vảy ngược của hắn, chân trước trục xuất đệ tử đồng môn ra khỏi Kiếm Đế cung, nhưng sau đó lại thu hồi thành lệnh, xem ra lời đồn không sai, Kiếm Tam công tử là một quân tử có tấm lòng bao dung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận