Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 766: Huyền vực rung chuyển

“Nhưng đợt trước đó, ma đầu mà Phục Ma tự trấn áp đều chạy hết ra ngoài, nghe đồn ma đầu tuyệt thế chạy ra ngoài có hơn một trăm.”
Lục Trần hơi ngẩn người, hỏi: “Trong ấn tượng của ta thế lực của Phục Ma tự rất lớn mạnh, có gần hai trăm Phật Đà cấp bậc Thánh Vương đúng không, sao toàn bộ ma đầu lại chạy ra ngoài hết vậy, vừa nãy ngươi nói phong ấn Thiên Tôn Trớ Chú giới ở Phục Ma tự, lẽ nào Thiên Tôn đã hủy diệt Phục Ma tự cho nên những ma đầu đó mới chạy ra ngoài sao.”
“Vốn không phải như vậy!” Mai Dận lắc đầu.
Ba giây sau, Mai Dận dùng giọng điệu nặng nề nói: “Tăng nhân của Phục Ma tự bọn họ diệt yêu trừ ma, phổ độ chúng sinh, có thể được xưng là Thần tăng, nhưng hiện tại bọn họ đều đã trở thành ma tăng rồi.”
“Bọn họ trấn giữ ma đầu vốn không phải vì an ninh mà vì công pháp mà vô số ma đầu tu hành, kết hợp với công pháp tu luyện của bọn họ rồi chỉnh sửa, muốn tạo ra công pháp Ma đạo độc nhất vô nhị, mà Thiên Tôn dưới đáy Phục Ma tự đã giúp bọn họ cải tiến công pháp, tăng nhân của Phục Ma tự hiện đã nhập vào Ma đạo hết rồi.”
“Công pháp Phục Ma tự đại thành thì thả hết ma đầu bị trấn giữ ra ngoài, trong đó bao gồm rất nhiều đại ma đầu tung hoành mấy vạn năm, mười mấy vạn năm.”
“Huyền vực không chỉ sắp đối mặt với Trớ Chú giới mà còn đối mặt với Phục Ma tự, càng đáng sợ hơn là hơn trăm ma đầu được thả ra ngoài đều là cảnh giới Thánh Vương, giết người không chớp mắt.”
“Huyền vực hiện tại đã hoàn toàn loạn rồi.”
Lục Trần nghe thấy Mai Dận giải thích, ngẩn người rất lâu.
Tăng nhân của Phục Ma tự đều chìm vào Ma đạo, trở thành ma tăng, thật bùng nổ.
Theo cách nói của Mai Dận, bây giờ trên cơ bản Huyền vực đã loạn, thế lực chỉ có một Thánh Vương tọa trấn đều đã bị nhân vật Ma đạo khống chế, thế lực có vô số Thánh Vương tọa trấn lại không có chuyện gì, nguy cơ tạm thời chưa lan đến bọn họ.
Còn thành Đan Minh tạm thời vẫn chưa có ai đến xâm nhập.
Lục Trần nheo mắt, hỏi: “Phục Ma tự, Trớ Chú giới, ma đầu được thả ra ngoài, ba phương thế lực bọn họ liên hợp lại.”
Mai Dận lắc đầu, nói: “Không có, bọn họ không thể liên hợp, mặc dù Phục Ma tự đã thả những ma đầu bị trấn áp đó ra ngoài, nhưng ma đầu do người của Phục Ma tự trấn áp nên trong lòng tràn ngập oán hận với người của Phục Ma tự, không thể liên hợp được.”
“Người của Phục Ma tự và Trớ Chú giới có giao dịch với nhau, Thiên Tôn Trớ Chú giới giúp người của Phục Ma tự hoàn thiện công pháp Ma đạo, mà người của Phục Ma tự sẽ không can thiệp người của Trớ Chú giới làm việc.”
“Nhưng ba nơi này đủ để khiến cho sinh linh Huyền vực đồ thán rồi!”
“Có những ma đầu thả ra ngoài chiếm cứ Hoàng triều, xưng bá một phương, có tàn sát người trong thành tới chúc mừng bản thân được thả ra ngoài, có ẩn nấp lại để tu luyện.”
“Người của Trớ Chú giới vẫn đang tìm kiếm những người phía sau lưng có khắc đồ án thần bí còn lại, nghe đồn Thiên Tôn không còn bao nhiêu thời gian sẽ có thể phá giải phong ấn ra ngoài.”
“Bởi vì…” Mai Dận nói đến đây, ngẩng đầu nhìn đôi chút trên không trung, trên mặt hơi sợ hãi, nói: “Dạo này, cứ cách nửa tháng hoặc là một tháng, ta đều có thể cảm nhận được một luồng dao động vô cùng khủng bố, một luồng khí tức mạnh mẽ mà chưa bao giờ cảm nhận được khiến nguyên thần của ta đều đang run rẩy.”
“Tiền bối, đừng lo lắng!” Lục Trần cười híp mắt nói: “Chỉ là một Thiên Tôn mà thôi, sẽ không tạo ra được sóng gió gì đâu.”
Mai Dận liếc mắt nhìn Lục Trần, không rõ tại sao Lục Trần lại có đủ tự tin như vậy.
Lục Trần cười nói: “Sau khi Thiên Tôn này ra ngoài yên ổn rời đi, nếu như ở lại giữ địa bàn của hắn thì còn được, nếu tới thành Đan Minh thì một chưởng của sư phụ ta có thể đánh chết hắn.”
“Cái gì?”
Câu trả lời của Lục Trần rõ ràng khiến Mai Dận hơi giật mình, trên mặt mang theo kinh ngạc nồng đậm: “Điện hạ, ngươi nói Hoa Điệp tiên tử...”
Lục Trần gật đầu.
Mai Dận thấy Lục Trần bình tĩnh như thế, sương mù trong lòng xua tan không ít, điện hạ thân là đồ đệ của Hoa Điệp tiên tử vậy thì chắc chắn biết được những thứ mà bản thân mình không biết, ví dụ như tu vi gì đó.
Lục Trần duỗi duỗi thắt lưng, nói: “Ta cũng nên đi ra ngoài dạo chơi rồi, tiền bối cho ta mượn dùng pháp bảo phi hành đi.”
Lục Trần không muốn ngồi Truyến tống trận, vẫn là pháp bảo phi hành tốt hơn.
“Điện hạ, nơi này...” Mai Dận mở tay ra, mô hình thuyền nhỏ lớn bằng lòng bàn tay xuất hiện, sau đó điểm một cái vào ấn đường của Lục Trần, nói: “Điện hạ,
ta đã đưa khẩu quyết điều khiển Hắc Mộc Phàm vào trong đầu ngươi rồi.”
“Cảm tạ, trở về sẽ trả lại cho ngươi!” Lục Trần vừa nói, vừa tiêu hóa khẩu quyết trong đầu.
Tay hắn kết pháp quyết, lặng yên đọc chú ngữ, chỉ thấy mô hình thuyền nhỏ trong tay Mai Dận nháy mắt biến lớn mấy chục trượng.
Lục Trần tung mình nhảy vào trong chiến thuyền, sau đó điều khiển chiến thuyền, gạt một luồng khí lãng cực lớn, rời khỏi thành Đan Minh.
“Trạm thứ nhất, Hoàng triều Huyết Viêm còn thiếu ta một món Thánh khí vẫn chưa trả.” Lục Trần đứng trên boong thuyền, chắp tay mà đứng, thản nhiên nói.
Lục Trần cảm giác Huyền vực cũng không có nơi nào để đi, vậy thì đến Hoàng triều Huyết Viêm thu hồi đồ của mình thôi.
Lúc trước Hoàng triều Huyết Viêm tuyên bố lệnh treo thưởng, nói bắt được Bạch Linh Lung thì sẽ thưởng một món Thánh khí, kết quả lại lật lọng khiến hắn thực sự khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận