Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1224: Hậu quả chọc giận Lục Trần

Trong phút chốc, từng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Trần, lộ ra lãnh ý thấu xương.
Nhân loại chết tiệt, lại xưng hô bọn họ là mấy tên xấu xí, muốn chết sao?
“Cho ngươi một cơ hội sửa lại lời nói.” Một thanh niên xấu xí mặc trường bào màu vàng nhìn chằm chằm Lục Trần, hàn quang trong mắt lóe ra giống như độc xà.
“Đến Thiên Thú Sâm Lâm thể hiện uy phong sao? Không biết nơi này là địa bàn của Yêu tộc à?” Bên cạnh lại có một thanh niên đứng ra, vẻ mặt lãnh khốc nhìn chằm chằm Lục Trần.
Nếu Kim Dương hoặc Hỏa Tích Quân mở miệng nói vậy thì bọn họ còn kiêng kỵ ba phần, dám giận không dám nói.
Nhưng hiện giờ người mở miệng giễu cợt bọn họ chỉ là Thánh Vương sơ kỳ mà thôi, phần lớn trong bọn họ đều là Thánh Vương trung kỳ hoặc là hậu kỳ, đối phương lấy đâu ra lá gan dám giễu cợt bọn họ chứ.
Lục Trần không để ý đến sự phẫn nộ của đám người này, móc lỗ tai, nói: “Nói lại lời vừa rồi của các ngươi một lần nữa xem.”
“Đến Thiên Thú Sâm Lâm thể hiện uy phong sao? Không biết nơi này là địa bàn của Yêu tộc à?” Thanh niên này lạnh giọng nói, ánh mắt như kiếm.
“Không, câu trước cơ, lúc trước các ngươi nói chuyện với nhau á.”
“Người ra tay là Kim Dương và Hỏa Tích Quân, Xích Kim Hùng nguy rồi.”
“Câu trước nữa!”
“Xích Kim Hùng này ẩn núp ở Thiên Thú Sâm Lâm hơn trăm năm, vẫn là bị phát hiện.”
Ánh mắt Lục Trần chăm chú nhìn đám yêu, mở miệng nói: “Thì ra các ngươi đã sớm biết Xích Kim Hùng ở chỗ này, tại sao trong tộc không có trưởng bối nào ra mặt giết nó, còn tùy ý để nó làm mưa làm gió một trăm năm.”
Dứt lời, đám yêu dùng ánh mắt trào phúng nhìn Lục Trần.
“Liên quan gì đến ngươi?”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai, quản quá nhiều rồi đó!”
“Thằng nhãi, thực lực của ngươi không ra làm sao mà quản lại nhiều đó.”
Yên lặng mấy giây, tiếng trào phúng liên tiếp vang lên.
Ánh mắt đám yêu nhìn Lục Trần giống như nhìn kẻ ngốc, mặc dù Thiên Yêu gây họa cho Cửu Thiên, cũng là kẻ thù của bọn họ, nhưng bọn họ với Nhân loại không có qua lại, có ân oán chủng tộc nội bộ, bọn họ không nói thì như thế nào.
Nhân loại trước mắt thật sự cho rằng Yêu tộc bọn họ với Nhân loại chung một lòng sao, không khỏi quá buồn cười rồi.
“Thiên Yêu giới là kẻ địch của sinh linh Sơn Hải giới, đứng trên đại nghĩa, các ngươi cũng có thể tiêu diệt Thiên Yêu, tối thiểu cũng phải báo cho tông môn ngoại giới.” Lục Trần nhìn bọn họ nói.
“Ha ha ha, cười chết ta rồi!”
“Nhân loại ngươi đúng là đơn thuần, lời nói ngu xuẩn như vậy cũng nói ra được.”
Đám Thiên Yêu đối diện cười ha ha, cảm thấy buồn cười với lời nói của Lục Trần.
“Rất buồn cười sao?” Lục Trần sờ mũi, hắn không cảm thấy lời nói của mình rất buồn cười.
“Xem ra các ngươi là thông địch của Thiên Yêu, là gian tế của Sơn Hải giới!” Lục Trần nhìn bọn họ nói.
“Thằng nhãi, bọn ta không có, lời này ngươi đừng nói lung tung.”
“Yêu tộc bọn ta với Thiên Yêu không có bất kỳ qua lại nào, cũng không phải gian tế.”
Lời nói của Lục Trần khiến cho sắc mặt của đám yêu đối diện thay đổi, ai chịu chiếc mũ lớn này chứ, sự việc nói nhỏ cũng có thể nhỏ, nói lớn có thể lớn, lỡ như lời đồn thật sự bị lưu truyền, rất có thể sẽ mang đến họa diệt tộc cho chủng tộc bọn họ.
Ánh mắt Lục Trần thâm sâu, lẩm bẩm: “Có hay không, không còn quan trọng nữa.”
Khí chất cả người Lục Trần thay đổi, khí tức vốn có chút lười biếng đột nhiên trở nên sắc bén, giống như thanh thần kiếm rời khỏi vỏ, khiến cho người ta có loại cảm giác ác liệt.
Lục Trần nhìn đám yêu trước mắt, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, hắn cất bước, khai thông quy tắc kiếm đạo của thiên địa, mây gió trên vòm trời lập tức biến ảo, quy tắc kiếm đạo hội tụ lại, một luồng uy áp kiếm đạo vô song rũ xuống, như bóng ma bao phủ đám dị chủng ở phía dưới.
“Kiếm tu!”
“Ngươi là kiếm tu!”
Trong phút chốc, đám dị chủng vốn có vẻ mặt khinh thường, thậm chí còn bình tĩnh giễu cợt Lục Trần, giờ phút này toàn bộ đều thay đổi sắc mặt.
Cảm nhận được kiếm uy khủng bố trên bầu trời, hàn khí trong lòng dâng lên.
Ánh mắt Lục Trần lạnh nhạt nhìn đám dị chủng, tâm trạng không hề chấn động, bàn tay ấn xuống.
Trên bầu trời dường như có vô số kiếm quang rũ xuống.
Aaa!
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền ra, chỉ một cái đối mặt, đám dị chủng này đã bị kiếm quang đánh bị thương, trong bọn họ có cường giả Thánh Vương trung kỳ hậu kỳ, nhưng đối mặt với kiếm quang như mưa đầy trời cũng hết cách.
Đây là quy tắc kiếm đạo mà Lục Trần nuôi dưỡng, sau khi nhập Thánh Vương, uy lực quy tắc kiếm đạo nghiêng trời lệch đất, công kích tăng gấp bội, không cần thi triển kiếm ý với kiếm pháp, chỉ dựa vào quy tắc kiếm đạo diễn hóa kiếm quang đã khiến cho đám dị chủng có cảnh giới cao hơn hắn đều không chịu được.
Có cánh tay của dị chủng nào đó bị đánh trúng, văng lên một vết máu, rơi xuống đất, hóa thành cánh tay lông lá.
Có dị chủng bị kiếm quang xuyên qua đầu, trong tiếng kêu thảm thiết thê lương đã tan thành mây khói cùng với nguyên thần.
Có dị chủng càng bi thương, mấy luồng kiếm quang nhập thể, nổ tung thành huyết sương.
Trong thời gian ngắn ngủi mấy giây, đám dị chủng này đã trải qua quá trình từ thiên đường đến địa ngục.
Lúc Lục Trần bình tĩnh, thái độ hiền hòa giống như một thanh niên sức trâu mới ra đời, không chút uy hiếp đối với bọn họ.
Mà khi Lục Trần tức giận, quy tắc kiếm đạo hóa thành thế giới kiếm, vô số kiếm quang rũ xuống giống như Ma Vương triển khai giết chóc máu tanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận