Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 634: Tiểu quỷ lanh lợi

Cố Thiên Nhai mở miệng nói: “Ngươi cứ thử một chút, nếu như không cầm nổi thì thôi, ta cũng không có ép buộc ngươi, nếu như có thể cầm lấy thì thanh kiếm này sẽ là của ngươi.”
Cố Thiên Nhai cũng cạn lời rồi, một thanh thần kiếm như vậy, không biết bao nhiêu người muốn đoạt lấy, vậy mà cái tên hỗn đản này lại không một chút động tâm.
“Thôi được rồi, ta sẽ thử một lần, nếu như mà không được thì bỏ đi.” Lục Trần bất đắc dĩ nói.
Nói xong, đi đến phía trước thần kiếm, một tay cầm vào chuôi kiếm, đang lúc Lục Trần cho rằng bản thân mình sẽ bị lực lượng bộc phát ra từ thần kiếm đánh bay thì lại phát hiện ra không hề có một chút cản trở nào cả, trực tiếp nhấc lên.
Thần kiếm nằm ở trên tay cho hắn cảm giác cực kỳ đơn giản dễ dàng, đơn giản dễ dàng đến mức tựa như không có một tí trọng lực nào.
“Ơ hay, sao ta lại cầm lên được? Ta không muốn thanh kiếm mẻ này đâu!” Lục Trần cực kỳ hoảng sợ nói.
Cố Thiên Nhai ở bên cạnh ngây ngốc tại chỗ, khi định thần lại, sắc mặt có chút biến đổi.
Lục Trần thật sự lấy được Lục Thần kiếm!
Cố Thiên Nhai không khỏi nhớ lại, lúc ấy Kiếm Thần cung chủ xuất sắc cỡ nào, nhưng kính sợ có thừa đối với Lục Thần kiếm, không có cách nào cầm lấy, bị Lục Trần kiếm chống lại.
Hiện tại lại có thể bị Lục Trần cầm lấy, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ thiên phú của Lục Trần còn tốt hơn thiên phú của Kiếm Thần cung chủ.
"Ôi, thanh kiếm mẻ này là chọn ta sao?" Lúc này, lời nói của Lục Trần kéo Cố Thiên Nhai trở về hiện thực.
Mới đầu, Cố Thiên Nhai muốn hộc máu, tên này thật sự là đang ở trong phúc không biết phúc.
Tuy nhiên rất nhanh Cố Thiên Nhai thoáng nhìn thấy hai tay của tiểu tử này ôm kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, bộ dáng bảo bối vô cùng, trong đôi mắt tràn ngập vẻ gian xảo.
Dường như Cố Thiên Nhai kịp phản ứng.
Lục Thần kiếm có linh tính, vô cùng cao ngạo, sẽ tự mình chọn chủ, người bình thường thì chướng mắt.
Mà Lục Trần thì làm cách trái ngược, cố ý hạ thấp ở trước mặt Lục Thần Kiếm, nói đây là một thanh kiếm mẻ, biểu hiện ra vẻ mặt vô cùng ghét bỏ, còn nói nếu một lần cầm không nổi, sẽ không cầm nữa.
Hoá ra lời này căn bản không phải là nói với hắn, mà là nói với Lục Thần kiếm.
"Cái này ..."
Sau khi Cố Thiên Nhai nghĩ thông suốt, cũng không biết nói cái gì cho phải, tiểu tử lanh lợi này, nói vài ba câu đã lừa gạt được Lục Thần kiếm.
Trước đây, tại sao bọn họ không nghĩ về cách làm này.
Tuy nhiên Cố Thiên Nhai cảm thấy, ngoại trừ Lục Trần dùng ngôn ngữ chọc giận Lục Thần kiếm ra, ít nhiều Lục Thần kiếm xem ở trên thiên phú mới lựa chọn đi theo.
Dù sao bọn họ ngay cả Ngân Nguyệt do kiếm thể rơi xuống từ chủ thể của Lục Thần kiếm chế tạo cũng không chinh phục được, đừng nói đến chinh phục Lục Thần kiếm.
Trên thực tế, đúng như Cố Thiên Nhai nghĩ.
Nói giỡn, một trường kiếm trông hơi rách tung tóe, giống như bất kỳ lúc nào sẽ rạn nứt, bộc phát ra uy năng khủng bố, đánh bay vị Thánh Vương đại thành - Cố Thiên Nhai này, nếu như Lục Trần đúng thật là coi như một thanh kiếm mẻ, vậy hắn thật sự là kẻ ngốc.
Một thanh kiếm, không người khống chế, bộc phát uy năng chấn động, đánh bay Thánh Vương đại thành.
Lục Trần đánh giá, thấp nhất cũng là vũ khí Chí Tôn, hoặc là vũ khí Thiên Tôn.
Hắn có thể không yêu thích sao.
Đương nhiên là vô cùng yêu thích.
Hơn nữa, đây là một thần kiếm cực kỳ linh tính, đoán chừng cũng có tư tưởng giống như người, cho nên hắn cố ý không kiêng nể hạ thấp một trận.
Lục Trần cảm thấy, tuy rằng Lục Thần kiếm có linh tính, nhưng trí tuệ cũng không sánh bằng đầu óc của con người.
Sự việc tiến hành theo kế hoạch của hắn, sau một chút kích thích, hắn đã cầm được Lục Thần kiếm.
Một luồng thần niệm của Lục Trần tiến vào thân kiếm bằng, không hề phản ứng chút nào, sau đó rót linh lực vào bên trong, cũng không có một tia phản ứng, thật giống như thật sự là một thanh kiếm mẻ.
Lục Trần không khỏi nhíu nhíu mày, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ không thể kích phát uy lực của Lục Thần kiếm.
Vì thế, Lục Trần nhìn Cố Thiên Nhai hỏi: "Làm sao ta không thể kích hoạt uy lực."
Cố Thiên Nhai mở miệng nói: "Đoán chừng là thực lực của ngươi quá nhỏ yếu, tuy rằng không thể kích hoạt uy năng, nhưng Lục Thần kiếm cũng có thể sử dụng như Thánh khí, ngươi cầm dùng trước."
Cố Thiên Nhai không chút lo lắng Lục Trần làm mất thần kiếm, dù sao tiểu tử này hành tẩu thế gian, vẫn luôn là hắn cướp bảo bối của người khác, người khác cướp không được bảo bối của hắn, huống chi là vô ý làm mất Lục Thần Kiếm, bị cướp đi.
Lục Thần kiếm bộc phát ra uy lực, trực tiếp đánh bay Thánh Vương đại thành rồi sẽ tự trở về.
"Haiz, ta còn muốn cầm Lục Thần Kiếm, sau khi kích hoạt, xem có thể giết thánh hay không." Lục Trần tiếc nuối thở dài một hơi.
Khóe miệng Cố Thiên Nhai co giật, trợn trắng mắt nói: "Tiểu tử ngươi đừng thật là mơ tưởng xa vời, quy cho cùng pháp bảo là phụ trợ võ giả, chỉ có bản thân mạnh mẽ, mới thật sự mạnh mẽ.”
"Nếu ngươi đã chiếm được Lục Thần kiếm, ta cũng nên rời đi." Vẻ mặt Cố Thiên Nhai có chút phức tạp nói: "Bế quan hai mươi năm, ta cũng đi xông vào cổ lộ của Cửu Thiên, sống hay chết, liền nghe theo mệnh trời. ”
"Lão già, ngươi muốn đi xông qua thông đạo cổ lộ." Lục Trần trợn to hai mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận