Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 236: Sâu hại Thanh vực

Trong đoạn thời gian Khương Thải Nghiên truy nã Lục Trần, vì lực lượng tín ngưỡng, Kim Anh Tuấn không chút khách khí “phản bội” Lục Trần.
Yêu cầu của Kim Anh Tuấn là Khương Thải Nghiên phải cho hắn một pho tượng của nhân vật đại năng, hắn sẽ báo chỗ Lục Trần đang ẩn núp.
Sau đó, Khương Thải Nghiên thật sự đã mang đến cho Kim Anh Tuấn, pho tượng tổ sư đời thứ ba của Thánh địa Cổ Thương.
Chuyện xảy ra sau đó chính là Lục Trần bị Khương Thải Nghiên dẫn theo hai ma vương truy đuổi suốt nửa tháng, Lục Trần khó khăn lắm mới thoát khỏi truy bắt.
Nghe lời Khương Thải Nghiên giải thích, các thế lực xung quanh đều không biết phải nói gì hơn, chuyện ở trong đó quanh co đến thế.
Hai phe đánh nhau, Lục Trần mang theo Tiên Nhân Túy chạy trốn, ngư ông đắc lợi.
Hai phe thế lực bị Lục Trần đùa giỡn quay vòng vòng.
Người của Thánh địa Dao Trì cũng đến, Liễu Khuynh Thành trong đám người đỡ trán, nói nhỏ: “Sư huynh này, biết cách gây chuyện thật đấy.”
Xem ra, đối với sư huynh thì trộm Long Lân Ngư ở Thánh địa Dao Trì chỉ là trò đùa trẻ con.
“Hóa ra là chuyện tốt ngươi làm.” Xích Ly nghe xong Khương Thải Nghiên giải thích đầu đuôi câu chuyện, dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Thải Nghiên.
Rầm!
Sau lưng Xích Ly, hoàng uy cuồn cuộn, khí tức của hai vị Nhân Hoàng tràn ra, nhìn chằm chằm Hoàng giả của Thánh Ma giáo.
Nhân Hoàng của Thánh Ma giáo tự biết đuối lý, ngượng ngùng cười một tiếng: “Hai lão huynh đệ bớt giận.”
Bây giờ bọn họ không muốn phát động cuộc chiến cấp Hoàng.
Cả người Xích Ly tỏa ra nhiệt độ đáng sợ, người đứng bên cạnh Xích Ly cảm giác hắn giống như một lò lửa hình người, điều này có liên quan đến công pháp tu hành của hắn.
Xích Ly nhìn chằm chằm Khương Thải Nghiên, nói: “Không cho ta một câu trả lời rõ ràng sao?”
Khương Thải Nghiên bình tĩnh nói: “Mặc dù hai phe ta và ngươi bùng nổ chiến đấu, nhưng toàn bộ Tiên Nhân Túy đều bị tên kia lấy mất, ngươi hẳn là nên tìm hắn đòi lại.”
Nói tới đây, Khương Thải Nghiên cũng ôm một bụng tức.
Tiếp đó, ánh mắt Xích Ly chuyển tới trên người Lục Trần.
Khương Thải Nghiên nói không sai, mặc dù đôi bên có ân oán, nhưng Tiên Nhân Túy lại bị Lục Trần lấy mất.
Xích Ly lên tiếng: “Lục Trần, cho ngươi một cơ hội, giao Tiên Nhân Túy ra, ta có thể bỏ qua chuyện cũ.”
Đợi lấy lại được Tiên Nhân Túy rồi tính sổ với người của Thánh Ma giáo sau.
Lục Trần nhún vai một cái, lười biếng nói: “Ta đã đưa Tiên Nhân Túy cho Khương Thải Nghiên rồi.”
“Hử?”
Xích Ly nhướng mày.
“Khốn kiếp, ngươi vu cáo ta.” Khương Thải Nghiên nghe thấy lời của Lục Trần, giận đến tím mặt, tức muốn bể phổi.
Lục Trần không quan tâm đến Khương Thải Nghiên, bình tĩnh nói: “Tin hay không tùy ngươi, lúc đầu ta hợp tác với Khương Thải Nghiên cùng nhau mai phục, đã nói rõ sẽ chia đôi, kết quả Khương Thải Nghiên đổi ý, chỉ cho ta một bình, còn lại đều bị nàng nuốt hết, ngươi hẳn là nên tìm nàng đòi.”
Xích Ly xoay đầu nhìn chằm chằm Khương Thải Nghiên.
“Đồ khốn kiếp, dùng lương tâm mà nói chuyện.” Lời của hắn khiến cho Nhân Hoàng của Thánh Ma giáo cũng không chịu nổi nữa, lửa giận tăng vọt.
Bọn họ tức muốn chết rồi, Thánh Ma giáo ra sức, một cọng lông còn chưa động được vào, vậy mà bây giờ vẫn phải đội nồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Thải Nghiên bị chọc tức đến tái xanh, răng hàm cắn chặt vang lên tiếng ken két, tên khốn kiếp Lục Trần này lại dám vu cáo nàng.
Khương Thải Nghiên vội vàng nói: “Xích Ly, ngươi phải tin ta, toàn bộ Tiên Nhân Túy thật sự bị Lục Trần lấy đi.”
Lục Trần nhún vai, mặt đầy bình tĩnh: “Mặc cho người đời bêu xấu ta thế nào, lòng ta vẫn hướng về ánh mặt trời.”
Má nó!
Lời này vừa nói ra, người ở đây đều không chịu nổi.
Thánh tử của Thánh địa Cổ Thương, Thánh tử của Thánh giáo Luyện Cổ, truyền nhân của Thiên Cơ các còn chưa ra sân, nhưng ai nấy đều nghiến răng ken két.
Mẹ nó có ai không biết ngươi vô sỉ, thất đức, ném đá giấu tay, tâm địa đen tối đến tận xương tủy, lại còn lòng hướng về ánh mặt trời.
Bọn họ chưa bao giờ nghe thấy lời vô sỉ tới vậy.
Cho dù Thái tử Chân Long nghỉ ngơi giữa trận cũng không chịu nổi những lời này, trực tiếp đứng dậy trợn mắt nhìn.
Người, sao có thể không biết xấu hổ đến trình độ này.
Lục Trần vô cùng chân thành nói: “Xích Ly, trước giờ ma tu luôn nói không giữ lời, bây giờ phải xem ngươi lựa chọn ra sao. Dù sao ban đầu lúc đánh lén thương đội, bên người Khương Thải Nghiên có không ít Vương giả, còn có Nhân Hoàng, ngươi cho rằng nếu ta không lấy đồ ra thì có thể an toàn không chút tổn hại rút lui sao.”
Sắc mặt Lục Trần vô cùng nghiêm túc.
Xích Ly nhíu mày.
Vô cùng khó lựa chọn.
Một bên là Lục Trần, kẻ tai hại được cả Thanh vực công nhận, không biết bao nhiêu cấp Thánh Tử, truyền nhân bị thua thiệt, bị cướp bóc trong tay hắn.
Mặc dù hắn chưa từng giao thiệp với Lục Trần, nhưng tin tức về “kẻ thù chung của Thanh vực” này lại được lan truyền không ít ở thành Xích Long.
Lời hắn nói đương nhiên không thể tin.
Thánh Ma giáo là thế lực Ma Môn, cũng rất ít khi tuân thủ cam kết, đều không thể tin tưởng.
Xoắn xuýt một lát, hắn nghiêng về phía tin tưởng Lục Trần, bởi vì đúng như lời của Lục Trần, lúc đó Lục Trần mới Siêu Phàm cảnh.
Mà Khương Thải Nghiên là Thánh nữ của Thánh Ma giáo, cho dù là ở thành Xích Long thì cũng có phân bộ của Ma Môn, thời điểm tiến công lúc trước quả thật có mấy vị Vương cảnh.
Một vị Ma Hoàng khác ra tay kiềm chế Nhân Hoàng duy nhất của thương đội, cuối cùng mới để cho bọn họ được như ý nguyện.
Còn Lục Trần chỉ là một Siêu Phàm cảnh, làm sao có thể chạy trốn dưới mí mắt của Nhân Hoàng.
Vì vậy, Xích Ly đưa mắt nhìn về phía Khương Thải Nghiên.
Khương Thải Nghiên bắt gặp ánh mắt của Xích Ly, biết Xích Ly lựa chọn tin lời Lục Trần, vội vàng kêu lên: “Xích Ly, ngươi thà tin tưởng lời của sâu hại Thanh vực, cũng không tin lời ta.”
Tên khốn kiếp đáng chết này, lại có thể nói dối bình tĩnh như vậy, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.
Khương Thải Nghiên bực bội trong lòng, chưa bao giờ uất ức đến vậy.
Đồng thời cũng rất tức giận, cảm giác như lồng ngực sắp bị lửa giận đốt thủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận