Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 251: Bi kịch Tử Hằng

Điều này khiến hắn vô cùng bức xúc.
Phụt!
Tử Hằng phun một ngụm máu lên thanh trường kiếm, trường kiếm không ngừng rung lên rồi bộc phát khí tức tuyệt thế, kiếm quang cũng càng thêm sắc bén.
Một quyền ấn vàng kim ẩn chứa sức mạnh vô song đấm thẳng vào ngực Tử Hằng.
Tử Hằng cũng đâm một kiếm. Kiếm này còn đáng sợ hơn cả lúc trước, nó như một tia sáng trắng đâm vào pháp bảo Lam Y của Ngao Thượng.
Pháp bảo Lam Y tỏa ra ánh sáng xanh cố gắng ngăn cản tia sáng trắng này nhưng tia sáng trắng lại có khả năng xuyên thấu cực mạnh, nó xuyên qua cả áo lam.
Phụt một tiếng.
Tiếng vũ khí sắc bén đâm vào cơ thể vang lên.
Tử Hằng đâm Ngao Thượng một kiếm.
Ầm!
Tử Hằng chịu một cú đấm khủng bố của Ngao Thượng, hắn văng thẳng ra ngoài rồi đập vào bức tường vô hình. Hắn phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Ngao Thượng cũng hự một tiếng rồi lùi lại mấy bước, chỉ thấy trước ngực hắn bị đâm thủng, máu tươi thấm ướt quần áo.
Hắn loạng choạng lùi về sau vài bước rồi ngồi xếp bằng trên mặt đất để vận công chữa thương.
Ngao Thượng được bao phủ trong ánh sáng vàng kim vô cùng êm dịu, chỉ thấy vết thương trước ngực hắn khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, kể cả áo lam bị đâm thủng trên người hắn cũng lành lặn như cũ. Vết rách do thanh kiếm vừa gây ra lại tự động phục hồi, có thể thấy đây là một pháp bảo phòng ngự phẩm chất bất phàm.
Tử Hằng rơi xuống chiến đạo đài, vẻ mặt hắn hồn bay phách lạc.
Hắn thua rồi.
Thua dưới tay một Thái tử tộc Chân Long mới Siêu Phàm cảnh viên mãn.
Tuy hắn đã đột phá được lớp phòng ngự của Chân Long Thái tử, đâm Ngao Thượng một kiếm nhưng nó chẳng thành vấn đề với năng lực hồi phục cực kỳ mạnh mẽ của tộc Chân Long đâu.
Trừ phi hắn lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm ý có thể lưu lại trên miệng vết thương khiến từng phút từng giây, người bị đâm phải chịu đựng cảm giác vạn tiễn xuyên tâm.
Tuy nhiên hắn lại không lĩnh ngộ được kiếm ý.
Ngược lại cảm giác đau đớn từ một đấm vừa rồi của Ngao Thượng vẫn chưa tiêu tan mà còn lưu lại trong lồng ngực hắn.
Bởi vậy mới nói, nhìn thì tưởng lưỡng bại câu thương nhưng thực tế hắn đã thua.
"Đến điểm là ngừng nên dừng tại đây thôi." Ở phía dưới, cường giả tộc Chân Long mở miệng nói: "Thái tử xuống đi.”
Tuy Ngao Thượng hơi không cam tâm nhưng vẫn đi xuống.
"Thái tử Ngao Thượng còn trẻ tuổi mà chiến lực bất phàm. Tương lai không xa tộc Chân Long lại sắp có thêm một Đại Thánh rồi." Hoàng Niên nhìn Ngao Thượng thật sâu rồi quay đầu nhìn về phía cường giả tộc Chân Long và nói.
Đại Thánh chính là tôn xưng chỉ những người cấp Thánh cảnh nhưng cùng cấp không ai là đối thủ.
Nếu Ngao Thượng thành Thánh, chắc chắn hắn sẽ là một Đại Thánh.
Vẻ mặt Bạch Hoằng và Chu Hồng bên cạnh hắn đều rất nghiêm túc.
Bạch Hoằng không nhạo báng Tử Hằng bại trận. Thực lực của hắn và Tử Hằng cũng ngang nhau, đổi lại là hắn cũng không có cửa thắng Ngao Thượng.
Khả năng thất bại là rất lớn.
Sắc mặt các truyền nhân quan sát xung quanh cũng rất nghiêm túc, nhất là Trần Hồng, La Nguyên… Trong lòng họ thầm mắng, má nó có một kẻ biến thái như Lục Trần là đủ lắm rồi, tại sao Ngao Thượng cũng biến thái vậy.
Tốt xấu gì bọn họ cũng là truyền nhân đứng đầu các giáo, thực lực đều không tầm thường nhưng đấu với mấy ví dụ điển hình của sự biến thái như Ngao Thượng, Lục Trần thật sự không tài nào thắng nổi.
Nếu chờ bọn họ đuổi kịp bước chân rồi thu hẹp khoảng cách, có thể họ bị nghiền nát.
Trong lòng thoáng chút khẩn trương, sau khi trở về nhất định phải điên cuồng nâng cao thực lực.
"Ai lên".
Sau khi Ngao Thượng bước xuống, Nhân Hoàng ** mấy thế lực lớn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Các đại truyền nhân của họ đều phải đấu với Tử Hằng vì hôm qua Tử Hằng đã khiêu chiến tất cả bọn họ.
"Ta lên."
Khương Thải Nghiên vẻ mặt lạnh lùng bay lên chiến đài.
Tử Hằng đang chữa thương trên chiến đạo đài, luyện hóa quyền ý dung nhập vào trong thân thể thì thấy Khương Thải Nghiên lên đài.
Tử Hằng sắc mặt xanh mét, nở một nụ cười nịnh nọt: "Tỷ tỷ, xin ngươi thương xót, ta sai rồi có được không. ”
Tử Hằng nói xong lại nhìn thoáng qua phía bên dưới, chỉ thấy Trần Hồng, La Nguyên, Xích Ly đứng cùng một chỗ như thể muốn xếp hàng lên đánh hắn. Gia tộc u Dương của Huyền vực và một đám tiên tử Đế Nữ vực đều lẫn trong đám người, không biết mình có đắc tội với họ không nhỉ, có phải họ cũng đang xếp hàng chờ đánh hắn không ta.
"Hôm qua ngươi đâu có gọi ta như vậy" Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Thải Nghiên cực kỳ lạnh lùng, nàng nở một nụ cười chế giễu.
Hôm qua tên này còn gọi nàng là con nhóc, hôm nay lại gọi nàng là tỷ tỷ, biết sai rồi à.
Tử Hằng ngượng ngùng cười: "Hôm qua chẳng phải do ta say hay sao.”
Khương Thải Nghiên khoanh tay lạnh lùng nói: "Cho ngươi một canh giờ để trị thương.”
Sau một canh giờ, trận chiến đấu kịch liệt lại nổ ra. Tử Hằng và Khương Thải Nghiên lao vào đại chiến, kiếm quang quấn quanh người Tử Hằng, trường kiếm dẫn dắt kiếm quang hóa thành một chiếc võng kiếm siêu to khổng lồ bao trùm Khương Thải Nghiên.
Ma khí quanh người Khương Thải Nghiên rít gào rồi ngưng tụ thành một ma ảnh đáng sợ. Ma ảnh khổng lồ đè ép đạo đài, chỉ cần nó phất tay là kiếm quang nát bấy, sau đó nó thò tay bắn về phía Tử Hằng.
Thân hình Tử Hằng lóe lên tránh né đòn công kích.
Đồng thời hắn thi triển kiếm quyết khác để chống cự nhưng ma ảnh sau lưng Khương Thải Nghiên như hình với bóng, nó thò ra bàn tay khổng lồ.
Giao chiến hơn mười phút, Tử Hằng không địch lại Khương Thải Nghiên, hắn bị đánh bay ra mép chiến đạo đài, miệng phun máu tươi.
Lần này Tử Hằng bị trọng thương thật rồi.
Hắn nằm trên đất không gượng dậy nổi.
Khương Thái Nghiên nhảy xuống chiến đài chẳng buồn liếc mắt nhìn Tử Hằng.
Tử Hằng thân mang trọng thương, việc này khiến đám người Hoàng Niên, Chu Hồng âm thầm sốt ruột nhìn về phía Nhân Hoàng các thế lực khác với vẻ cầu xin.
"Ta không muốn lợi dụng người khác, cho ngươi một ngày dưỡng thương." Xích Ly liếc Tử Hằng rồi mang theo người của Xích Long thành rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận