Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 262: Nghi thức cổ xưa

Tuy nhiên, điều này đã đủ khiến Lục Trần nghi ngờ trong lòng.
Sao dưới đáy Ma Long vực có thể có nhiều công trình kiến trúc như vậy.
Chẳng lẽ dưới đáy này đã từng có loài người sinh sống.
Nếu không sao có thể có nhiều công trình kiến trúc như vậy.
“Quên đi, tiếp tục đi thôi.” Lục Trần lắc đầu.
Ma Long vực quá sâu, không trung bị sương đen bao phủ, phát ra ánh đỏ kỳ lạ, vì không nhìn thấy mặt trời nên cũng không thể dự đoán thời gian.
Lục Trần cũng không bay suốt, phần lớn thời gian đều tu luyện, hơn nữa vừa tu luyện đã là mười mấy tiếng.
Hắn không biết mình vào trong này đã bao nhiêu ngày, nhưng trong lòng nhẩm tính, có lẽ khoảng sáu bảy ngày.
Đến lâu như vậy mà hắn vẫn chạy loạn như ruồi không đầu.
Hôm nay, Lục Trần bay hai canh giờ, đi tới một sơn cốc.
Hai bên đều là đỉnh núi cao hơn ngàn trượng, ở giữa có một sơn cốc rộng tới mấy trăm mét.
Ở giữa sơn cốc có gió lạnh thổi qua.
Lục Trần nhìn kỹ, ở cửa vào sơn cốc có bốn nam tử áo đen.
Bọn họ rất kỳ lạ, giống như u linh đứng ở nơi đó, trên người cũng không phát ra dao động của khí tức.
“Có người!”
Lục Trần tập trung nhìn lại.
Đây là bốn người áo đen đầu tiên hắn gặp được sau khi tiến vào Ma Long vực không biết bao lâu.
Bốn người mặc áo bào đen giống nhau đứng trước lối vào sơn cốc như những u linh.
Quanh cơ thể họ được bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo, giống như hiện thân của bóng tối, khí tức toả ra cũng vô cùng âm u lạnh lẽo.
Lục Trần nhíu mày, không biết vì sao khí tức của bốn người rất kỳ lạ, khiến cho người khác có cảm giác không thoải mái.
May thay bốn người họ chỉ là Siêu Phàm cảnh nên không tạo thành uy hiếp lớn đối với Lục Trần.
Lục Trần ẩn thân trong tối xem bọn họ muốn làm gì.
Mấy người đang mấp máy môi nói chuyện gì đó với nhau.
Lục Trần chăm chú lắng nghe.
“Địa điểm đã được xác định, năm ấy Vũ tướng quân đã bị giết ở đây.” Một thanh niên áo đen khàn giọng nói.
“Đúng vậy, không sai được đâu.” Ngay sau đó lại có một giọng nói phụ hoạ vang lên: “Năm đó Vũ tướng quân mạnh mẽ chém chết hai tồn tại Thánh cảnh tầng thứ ba ở trong sơn cốc này, sau đó hắn bị người khác lén chú ý, nhân lúc hắn thả lỏng cảnh giác cho một kích kết liễu.”
“Nếu Vũ tướng quân có thể sống lại thì Yêu tôn có thể thoát khỏi vây nhốt rồi.”
Trong bóng tối, Lục Trần nghe được cuộc trò chuyện của bốn người, vẻ mặt đầy mờ mịt không hiểu.
Bốn người này muốn làm gì, hồi sinh một người tên là Vũ tướng quân?
Vũ tướng quân là ai, chẳng lẽ là người đã tham gia trấn áp Hắc Long Vương năm ấy, không may chết ở nơi này.
Bốn người này là con cháu của Vũ tướng quân, muốn cứu Vũ tướng quân ra?
Yêu tôn thoát khỏi vây nhốt trong lời bọn họ là ám chỉ Hắc Long Vương sao?
Trong chốc lát khó mà đoán ra được thân phận của bốn người này.
Khi Lục Trần đang lặng im suy ngẫm, thân hình bốn người chợt lóe rồi biến mất, họ đã tiến vào trong sơn cốc.
Lục Trần nheo mắt, xem ra bốn người này rất quen thuộc với Ma Long vực, hắn có nên đi theo xem xét không.
Lục Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi theo xem bốn người họ muốn làm gì.
Nhưng trước khi vào phải hoá trang cho bản thân tầm thường chút đã.
Lục Trần thi triển Thiên biến vạn hoá thuật đã không dùng từ lâu. Đây là một loại công pháp dịch dung vô cùng cao thâm, không những có thể thay đổi được diện mạo mà ngay cả khí chất cũng thay đổi hoàn toàn.
Chỉ thấy khuôn mặt Lục Trần trở nên mơ hồ rồi biến thành một gương mặt khác với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Sư huynh à, mượn mặt của ngươi dùng một chút.” Lục Trần tự lẩm bẩm.
Đúng vậy, khuôn mặt hắn đang mang bây giờ chính là của Kim Anh Tuấn.
“Hắt xì, hắt xì.”
Kim Anh Tuấn, người đang ở thành Cự Khuyết cách đây rất xa đột nhiên hắt xì hai lần.
“Sao thế nhỉ, lẽ nào có mỹ nữ đang nhớ đến ta?” Kim Anh Tuấn hắt xì xong mới nói một cách tự kỷ.
“Chắc chắn tin tức ta nhận được sẽ không sai.” Kim Anh Tuấn đột nhiên nghiến răng nói: “Ta nhất định phải đi thăm dò Ma Long vực. Nếu không đi chẳng phải sẽ uổng phí một chuyến tới Hoang vực sao.”
Sau khi Kim Anh Tuấn nói xong, mục tiêu của hắn trở nên chắc chắn, lập tức bay về phía Ma Long vực.

Ma Long vực!
Cùng lúc đó, Lục Trần bước vào trong sơn cốc. Trong sơn cốc có rất nhiều bộ xương, đồng thời còn có rất nhiều binh khí, trong đó bao gồm cả những thanh kiếm sắt bị phong hoá bởi năm tháng, cũng có những đại kích bị gãy đôi, có trường thương chỉ còn lại mũi nhọn, các loại binh khí, loại nào cũng có.
Một số binh khí chất liệu bất phàm, thuộc loại Hoàng khí, nhưng chúng đã bị hư hại và mất đi thần tính vốn có.
Có thể nhìn thấy dấu vết của cuộc đại chiến từ hai bên vách núi, nơi nào cũng gồ ghề mấp mô, một số hố lớn sâu hơn mười mét, đường kính hai mươi ba mét, ngoài ra còn có cả những vết đao kiếm dài đến trăm mét.
Có thể nói nơi này đã diễn ra một trận chiến vô cùng khủng khiếp.
Thấy vậy, Lục Trần càng thêm nghi ngờ.
Những dấu vết chiến đấu này giống như dấu vết để lại từ trận chiến của một số nhân vật Vương cảnh, Hoàng cảnh, chứ không giống như của Thánh cảnh.
Trấn áp Hắc Long Vương mà phái Vương cảnh với Hoàng cảnh khác nào đi tặng đồ ăn?
Rõ ràng điều này không hợp lý.
Xem ra, nơi này xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận