Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1327: Thí/rắm vương cổ thành (2)

Ô Khung sắp khóc đến nơi, hắn không cố ý mà.
Sau đó, đại sảnh trở thành tiếp tục trở thành sân nhà của Ô Khung, bản giao hưởng bằng tiếng rắm, tiếng rắm ngắt quãng, tiếng rắm dội ngược về và những loại hình rắm khác nhau xuất hiện.
Những người trong sảnh đã ngừng trò chuyện, họ chỉ nhìn Ô Khung đánh rắm với vẻ mặt khác lạ.
Ô Khung cũng tiếp tục màn biểu diễn của mình dưới con mắt kỳ quái của mọi người.
Xấu hổ ơi là xấu hổ, nhưng cảm giác này thật sự **.
"Bồ Các chủ, ta còn có việc phải làm, phiền ngươi đưa lễ vật cho Kiếm Tam công tử."
"Ta cũng thế...."
Ngay sau đó, từng người trong cả đám đều phản ứng giống nhau, giao nhẫn không gian cho Bồ Khúc rồi rời đi không chút trì hoãn.
Nam tử trung niên vốn coi trọng Ô Khung làm con rể cũng đưa con gái mình đi mất.
"Nghiệt đồ."
Mặc Khoan thấy tất cả những người đại diện của các gia tộc lớn đã biến mất, còn Ô Khung vẫn tiếp tục đánh rắm giữa sảnh.
Có phải nghiệt đồ này đã đem toàn bộ số rắm của mấy chục năm trước phóng hết vào hôm nay đúng không?
Mặc Khoan phất tay áo rồi tức giận đùng đùng bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, chuyện Ô Khung đánh rắm trước mặt những đại diện của các gia tộc cổ thành đã được truyền đi nhanh chóng khiến vô số người chết lặng. Ô Khung biết chơi thật đấy, ngay cả đánh rắm cũng có thể làm màu tới mức ấy.
Cho đến giờ, sau danh hiệu cộc lốc, Ô Khung lại có thể một danh hiệu nữa.
Rắm vương cổ thành.
Sau khi những người phụ trách của các gia tộc lớn nhỏ trong Cổ thành chuẩn bị hậu lễ giao cho Bồ Khúc, Bồ Khúc không ngừng đem tới cho Lục Trần, sau đó đưa giới chỉ cho Lục Trần, nói: “Lần này có tổng cộng năm mươi bốn gia tộc đưa lễ cho ngươi.”
Lục Trần điều tra từng cái một, số lượng linh tinh trong mỗi nạp giới không đồng nhất, có cái ba ngàn, có cái năm ngàn, nhiều thì là một vạn.
Chỉ có ba cái nạp giới chứa một vạn linh tinh, đoán chừng là do tam đại gia tộc ở Cổ thành tặng, chỉ có tam đại gia tộc mới giàu có và quyền lực đến vậy.
Năm mươi tư chiếc giới chỉ có tổng cộng gần hai mươi vạn linh tinh.
Chẳng làm cái gì mà cũng thu hoạch được rất nhiều linh tinh, trên mặt Lục Trần lộ ra nụ cười hài lòng.
Ngoại trừ linh tinh ra, mỗi cái nạp giới còn có thêm một phần tài liệu luyện đan, tài liệu thập phẩm đan dược đều có đủ loại, hắn cần luyện chế ra rồi chia lại cho các đại gia tộc để bọn họ kiểm nghiệm chất lượng đan dược.
Nếu như những gia tộc kia vừa ý thì sau đó sẽ giao nhu cầu đặt đơn hàng đan dược cho Bắc viện.
“Vậy ta rời đi trước.” Bồ Khúc nói xong, quay người rời đi, nhưng mà chưa đi quá hai bước đã quay đầu trở về, hỏi: “Đúng rồi, có phải ngươi lại bắt nạt Ô Khung không?”
“Không có.” Lục Trần lắc đầu.
Bồ Khúc nói: “Ô Khung vừa mới bị làm cho mất mặt, đánh rắm trước mặt đại biểu của mười mấy cái gia tộc, mười phút thả mười mấy cái rắm, cái rắm dài nhất kéo dài liên tục mười hơi, ta còn tưởng rằng ngươi lại cho hắn ăn cái đan dược kỳ quái gì rồi.”
Bồ Khúc nói xong cũng rời đi.
“Liên tục mười hơi rắm?”
Lục Trần sững sờ tại chỗ, trong lòng yên lặng tính toán, mười hơi thì cũng khoảng chừng ba mươi giây, một cái rắm có thể kiên trì lâu như vậy sao?
Chẳng lẽ tác dụng của Bài Độc Dưỡng Nhan đan là khiến người ta không khống chế được đánh rắm?
“Thứ ngu ngốc này, ở đâu ra mấy cái đan dược cổ quái đùa giỡn người ta kỳ lạ thế chứ?” Lục Trần yên lặng cười một tiếng.
Lục Trần đi ra khỏi viện, đi tới phòng luyện đan đặc biệt để luyện chế đan dược, ở Bắc viện kể từ sau khi Diêu La đan tôn mất tích, hầu hết các luyện đan sư bị các viện khác lôi đi, hiện tại chỉ còn lại hai luyện đan sư thập phẩm, ba cửu phẩm, năm bát phẩm, còn có một vài học trò là thất phẩm.
Hắn muốn giao “đáp lễ” cho năm mươi tư gia tộc, e rằng sẽ chậm trễ một hai ngày, cho nên hắn đi viện luyện đan để luyện chế, nhân tiện thực hiện nghĩa vụ của mình với tư cách là người phụ trách.
Một nữ tử váy xanh đâm đầu đi tới, nàng nhìn thấy Lục Trần, ánh mắt sáng lên, nhiệt tình hét một câu: “Sư đệ!”
“Ngươi là…?”
Lục Trần nhìn nữ tử cực kỳ xa lạ trước mắt.
“Nữ tử vội vã nói: “Sư đệ, gọi ta là Bách Chân, đệ tử ký danh của sư tôn.”
“Ta bái nhập môn hạ sư tôn hơn tám mươi năm, vẫn luôn là đệ tử ký danh, mỗi ngày cần cù chăm chỉ nghiên cứu luyện đan, chờ mong sư tôn thu nhận ta làm đệ tử quan môn, không ngờ rằng sư tôn lại thu nhận sư đệ làm đệ tử quan môn.” Bách Chân vô cùng thổn thức nói.
Sau đó nhìn Lục Trần, ngữ khí chân thành, nói: “Sư đệ, ngươi có thể nhường cơ hội cho sư tỷ không? Như vậy thì sư tôn nhất định sẽ thu nhận ta làm đệ tử quan môn.”
Lục Trần nhìn nữ nhân khó hiểu trước mắt mình, nói một tràng không thể giải thích được với hắn.
Vốn là rất không rõ, bây giờ dường như đã hiểu ra đôi chút.
Gần đây, trong Đan Tôn các có tin đồn là Bồ Khúc muốn thu nhận hắn làm đệ tử quan môn, nữ tử này gọi hắn là sư đệ chính là nói rõ nàng là đệ tử của Bồ Khúc.
“Sư đệ, cho ngươi cái này.” nữ tử nói xong, móc ra một cái nạp giới, nói: “Bên trong có tám vạn linh tinh, là mấy chục năm tích góp của sư tỷ, chỉ cần ngươi rời khỏi Cổ thành, thấy thế nào?”
Lục Trần không có tiếp nhận giới chỉ, nhìn nàng rồi thản nhiên nói: “Ngươi muốn Bồ Khúc thu nhận ngươi là đệ tử quan môn, hà tất phải tới tìm ta, ta cũng đâu phải đệ tử của hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận