Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 773: Có ngươi quần què

“Kiếm ý, ngươi là ai?” Đồng tử của nguyên soái co rụt lại, vô cùng kiêng kị nhìn lấy Lục Trần.
“Hắn là người của Phục Ma tự ta!” Lục Trần vẫn chưa nói gì thì âm thanh đột ngột đã vang lên ở bên cạnh.
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên đầu trọc anh tuấn áo trắng bay lại đây, trên mặt mang theo mỉm cười như tắm trong gió xuân, cho người ta một loại cảm giác thực sự thoải mái.
“Phục Ma tự!”
Ngoài Lục Trần ra, cho dù là người của Hoàng triều Phi Tuyết hay là Hoàng triều Huyết Viêm thì sắc mặt đều thay đổi, ví dụ như nguyên soái của Hoàng triều Huyết Viêm, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc, trong ánh mắt còn lộ ra kiêng kị mãnh liệt.
Phục Ma tự được xem là thế lực đứng đầu tuyệt đối, uy vọng cực cao ở Huyền vực.
Đến nỗi Phục Ma tự có bao nhiêu cường giả, tạm thời không ai có thể biết rõ.
Tóm lại, Phục Ma tự từ khi sáng lập đến nay, trong mấy chục vạn năm, trấn áp ma đầu cấp Thánh Vương và Yêu Thánh đã có hai ba trăm, ngoại trừ một số không chịu đựng được năm tháng dài đằng đẵng mà chết đi thì còn lại hơn một trăm.
Nhưng khoảng thời gian trước, Phục Ma tự đã làm ra quyết định khiến cả Huyền vực khiếp sợ, đó chính là thả hơn một trăm ma đầu bị trấn áp ra ngoài.
Huyền vực thoáng cái có nhiều ma đầu, không ổn định, mỗi người đều cảm thấy bất an.
Càng đáng sợ hơn là tăng nhân của Phục Ma tự đều tu ma công, còn phái thuộc hạ môn đồ lôi kéo thuộc hạ ở các nơi của Huyền vực.
Chỉ cần là người bị để ý đến, nhất định phải đi theo người của Phục Ma tự.
Mặc dù Phục Ma tự vẫn chưa làm ra hành động giết chóc, nhưng rất nhiều người của Huyền vực đều đang suy đoán Phục Ma tự có khả năng sẽ làm ra động tác lớn hoặc là âm mưu, còn mục đích là gì thì không ai hay biết.
Nhưng mặc kệ như thế nào, ma tăng của Phục Ma tự đối với mấy Hoàng triều hạ, trung đẳng tuyệt đối nhắc tới là biến sắc.
Lục Trần cũng tò mò nhìn thanh niên đó, đối phương áo trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, toàn thân sạch sẽ, không chút không bẩn, thoạt nhìn tăng nhân đầu trọc rất có khí chất xuất trần.
Mai Dận nói với hắn tăng nhân của Phục Ma tự đều tu ma công, đối với việc này, Lục Trần hơi khó hiểu, không rõ tại sao tăng nhân của Phục Ma tự lại tu hành ma công.
Thanh niên bước trên hư không, vững vàng mà đến, hai mắt cực kỳ yêu tà cong lên nhìn chằm chằm Lục Trần, mơ hồ có thể thấy bên trong đôi mắt này có một tia hồng quang quỷ dị lưu chuyển.
“Xin chào thí chủ!” Thanh niên đầu trọc đi đến cách trước mặt Lục Trần một trượng, chắp tay trước ngực, lễ phép chào một câu.
Lục Trần đáp lại nói: “Xin chào đầu trọc!”
Thanh niên đầu trọc trước mắt có lẽ có tu vi Hoàng cảnh, đối với Lục Trần, cảm giác uy hiếp vốn không phải quá mạnh, hoặc là nói đối phương vốn không phải là đối thủ của hắn.
Đám người nguyên soái của Hoàng triều Huyết Viêm thấy mục tiêu của tăng nhân Phục Ma tự vốn không phải là bọn họ, không khỏi thở nhẹ nhõm một hơi, đứng xem ở bên cạnh.
Thanh niên đầu trọc nghe thấy Lục Trần xưng hô, khóe miệng giật một cái, sau đó mỉm cười nói: “Tiểu tăng giới tự Bối, giới Không, thí chủ gọi ta Giới Không là được.”
“Ta thấy mặt thí chủ hướng đại thiện, là người có duyên với Phật!” Giới Không nhìn Lục Trần nói, nhưng vẫn chưa nói xong thì đã bị Lục Trần cắt ngang: “Xin lỗi, ngươi nhìn lầm rồi, ta vốn không phải là người đại thiện gì cả.”
Nói đến đây, giọng điệu của Lục Trần cứng lại, ánh mắt quái dị nhìn Giới Không vài giây, sau đó nói: “Vứt bỏ Phật chủ tu hành ma công, lẽ nào Phật chủ sẽ không trách tội các ngươi sao.”
Giới Không mỉm cười, nói: “Chỉ cần trong lòng có Phật, dù cho tu hành ma công cũng vì chính đạo, Phật chủ sẽ không trách tội.”
Khóe miệng Lục Trần hơi run rẩy, hoàn toàn phục, rõ ràng đã tu hành ma công, còn tự cho mình là Phật, chỉ là vẫn phất tay nói: “Ngươi đi đi, ta không có hứng thú với xuất gia làm hòa thượng.”
“Thí chủ là người có duyên với Phật, theo ta trở về Phục Ma tự đi, Phật chủ khoan hồng độ lượng, có một trái tim bao dung vạn vật thế gian, sẽ tha thứ cho ngôn ngữ bất kính của thí chủ.” Sắc mặt Giới Không bất biến, vẫn dùng ánh mắt mỉm cười nhìn Lục Trần.
Người của Hoàng triều Huyết Viêm thấy thanh niên của Phục Ma tự để ý đến Lục Trần, biết ngay thanh niên này xui xẻo rồi, người bị Phục Ma tự để ý đến cuối cùng đều sẽ một lòng hướng Phật rất tà tính.
Nguyên soái của Hoàng triều Huyết Viêm trước đó thấy Lục Trần sử dụng kiếm ý, nói rõ thanh niên này có bối cảnh rất lớn.
Kiếm tu thiên hạ đều là Kiếm Đế cung.
Cho dù đối phương không phải là người của Kiếm Đế cung Thanh vực thì cũng là thế lực lớn nào đó ở Huyền vực đưa vào Kiếm Đế cung tu hành, hiện tại đã lĩnh ngộ kiếm ý, học thành trở về.
Nếu người của Phục Ma tự không chen ngang thì bọn họ không biết xuống nước như thế nào.
May mà có tăng nhân của Phục Ma tự phá rối.
“Có duyên quần què!” Lục Trần thấy đối phương tiếp tục dây dưa, hơi giận dữ, trực tiếp mắng.
“Tâm cảnh của thí chủ có chút không vững, tu Phật có thể củng cố tâm cảnh, đi theo ta đi!” Giới Không nhìn Lục Trần nói, lúc này, đôi mắt hắn trở nên cực kỳ tà dị, một luồng ý chí Ma đạo đáng sợ xâm lấn vào trong đầu của Lục Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận