Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1092: Treo cổ

Tử Hằng vừa nói, một mình ôm bụng cười to.
Mà lời của hắn khiến mặt mũi những người ngoài Vu Chiến hơi khựng lại, không khí tẻ ngắt.
Sợ nhất không khí đột nhiên im lặng.
Một lúc sau, vẫn là Vu Chiến phá vỡ không khí trầm lặng, rất thản nhiên cầm đũa, nói: “Không phải nói gọi bọn ta tới dùng cơm ư,nếu các ngươi không ăn nhưng ta muốn động đũa rồi.”
Vu Chiến vừa nói vừa bắt đầu động đũa.
Vu Chiến gần như không biết xảy ra chuyện gì, giống như là một người ngoài cuộc, không tim không phổi.
“Tử Hằng huynh, rất xin lỗi!” Tiêu Dao đột nhiên nói xin lỗi với Tử Hằng.
“Cái gì mà xin lỗi?” Tử Hằng nhìn gương mặt đầy tội lỗi của Tiêu Dao không hiểu ra sao, không rõ vì sao Tiêu Dao đang yên đang lành lại nói xin lỗi với hắn: “Tiêu Dao huynh, không phải chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, vì sao ngươi xin lỗi ta.”
“Cái này...Cái kia…” Tiêu Dao ấp úng, khó có thể nhe răng.
“Vẫn là ta nói vậy!” Lục Trần thở dài một hơi, nói: “Trên thế giới căn bản không có người tên Tiểu Nhu này, hắn là nhân vật Tiêu Dao nam giả trang nữ trang, chịu đựng, ngươi nhất định phải chịu đựng.”
Lục Trần cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, vẫn là nói cho Tử Hằng biết chân tướng sớm một chút cho thỏa đáng.
Lục Trần vừa nói ra lời này, ngay cả người ngoài cuộc Vu Chiến cũng dừng đũa, nhìn Tử Hằng, lại nhìn Tiêu Dao.
Hắn nghe thấy cái gì, Tử Hằng nhớ mãi không quên, cam nguyện táng gia bại sản vì một nữ tử, lại là một nhân vật nam giả trang nữ, nói cách khác, Tử Hằng bị lừa rồi.
Người bị hại Tử Hằng nghe thấy lời nói của Lục Trần, cũng là thân thể run lên, giống như là hóa đá tại chỗ, ước chừng qua một phút đồng hồ, Tử Hằng mới tiêu hóa tin tức này, sau đó, hắn nhìn về phía Lục Trần, giọng điệu mơ hồ có phần run rẩy: “Lục Trần, ngươi lừa ta có đúng không, biết ta tìm một người bạn gái nên đố kỵ ta, tìm người phối hợp diễn vở kịch này phải không.”
Tử Hằng gần như không thể tiếp nhận đáp án Lục Trần đưa ra, điều này làm người ta kinh hãi.
“Lục Trần, đừng làm rộn, trái tim ta không tốt, không chịu được kích thích.” Thấy Lục Trần không nói chuyện, lòng Tử Hằng chợt trầm xuống, gần như mang theo giọng điệu cầu khẩn nói.
Tử Hằng đứng lên hi vọng nói là lừa dối hắn, Tiểu Nhu không phải là nhân vật Tiêu Dao sắm vai.
Nhưng Lục Trần chỉ giữ im lặng, điều này khiến một lòng Tử Hằng không ngừng chìm xuống, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt.
“Tử Hằng huynh, rất xin lỗi, ta không biết ngươi là bạn của Lục huynh, ta không nên lừa gạt ngươi.” Tiêu Dao lúng túng nói, nói xong đưa ra một chiếc nhẫn không gian, chậm rãi đặt ở trên bàn, nói: “Bên trong có một trăm hai mươi tỷ linh thạch, còn có vài món Thánh khí, mấy quyển công pháp cấp thánh, hai mươi tỷ linh thạch là tiền của ngươi, về phần một ngàn tỷ linh thạch cộng thêm Thánh khí và công pháp là phí tổn thất tinh thần ta cho ngươi.”
“Không, ngươi không phải là Tiểu Nhu.” Tử Hằng nhìn về phía Tiêu Dao, trong lòng còn có một chút kỳ vọng cuối cùng.
Tiểu Nhu ôn nhu thiện lương, diện mạo ngọt ngào như vậy, tại sao có thể là Tiêu Dao biến hóa thành, hắn không tin.
“Để hắn nhìn rõ ràng một chút.” Lục Trần dứt lời.
Tiêu Dao đứng dậy, xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau, Tiêu Dao không trở lại, một thiếu nữ mặc váy dài mộc mạc đơn giản, mặt trái xoan, mày liễu, màu da trắng nõn, tướng mạo ngọt ngào, trên người phát ra một chút vẻ nhàn nhạt nhu nhược, có thể khiến nam nhân có ý muốn bảo hộ.
Nữ tử này chính là Tiêu Dao đóng vai Tiểu Nhu.
“Tiểu…”
Tử Hằng thấy Tiểu Nhu xuất hiện, vừa định gọi, sau đó, sắc mặt chợt trắng bệch, trong cặp mắt lộ ra vẻ không dám tin nồng đậm, cả người lảo đảo lui về phía sau.
Chân tướng đẫm máu như thế.
Giống như một cây đao rạch vài lỗ lớn trên cơ thể sống sờ sờ của hắn, giống như cảnh cáo khiến Tử Hằng không dám chấp nhận cảnh tượng trước mặt.
“Ta đi, Tiêu Dao đóng vai nữ tử cũng quá giống rồi, quả thực như không giả.” Vu Chiến nhìn thiếu nữ bên cạnh xấu hổ e sợ, nhếch miệng cười nói.
Cuối cùng một chút ảo tưởng của Tử Hằng tan biến, cả người kích động, toàn thân lay động không quy tắc, miệng sút nữa sùi bọt mép, đột nhiên, ánh mắt Tử Hằng khẽ đảo, thẳng tắp ngã trên mặt đất.
Tử Hằng gần như không thể tiếp nhận một màn trước mắt này, nữ tử hắn thích lại là nữ trang đại lão Tiêu Dao tiếng tăm lừng lẫy.
Mà hắn mới vừa rồi còn có chút hả hê, nói não bộ của người bị Tiêu Dao lừa gạt không hoạt động.
Thì ra hắn cũng là một trong những người bị hại.
Một luc sau, Tử Hằng chợt nhảy dựng từ trên mặt đất, không nói hai lời, đi tới mái hiên trước mặt, kết lại một khối vải trắng thành dải lụa treo ngược lụa trắng, đồng thời âm thanh bi phẫn truyền đến: “Đừng ai cản ta, ta muốn tự sát.”
Tử Hằng gần như không chấp nhận được thực tế, hắn muốn treo cổ tự sát.
Kỳ vọng nhiều bao nhiêu thì thất vọng lớn bấy nhiêu.
Tử Hằng khó có thể chấp nhận Tiểu Nhu mà hắn tâm niệm, nhận định cả đời là bạn đời của nhau lại là nữ trang đại lão Tiêu Dao, thua thiệt hắn còn móc tim móc phổi.
Chân tướng thật sự ở trước mắt, hắn mất hết tinh thần, hắn suy sụp rồi.
Tử Hằng đặt lụa trắng bên trong, quay đầu liếc nhìn Tiêu Dao, phát ra gầm thét cuồng loạn: “Tiêu Dao, ta OO ngươi XX.”
Nói xong, hai chân đạp một cái, băng ghế bị đá vỡ, thẳng tắp treo ở phía trên.
Sau đó, cũng không có sau đó nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận