Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 516: Ngươi muốn chết thế nào (2)

Chỉ trong nháy mắt Cái Tử Lăng nói ra tên đối phương, Lục Trần lập tức đoán rõ thân phận của thanh niên áo trắng.
Ánh mắt Nguyên Kỳ đầu tiên là nhìn sư muội Lục Trần, sau đó trở lại trên người Cái Tử Lăng, mỉm cười nói: “Lần này ta đến là cố ý tặng công chúa một phần quà.”
Trong giọng nói không chút che dấu yêu thích Cái Tử Lăng.
“Ồ!”
Ánh mắt Cái Tử Lăng lóe lên.
“Người đâu, mang quà lên cho công chúa!”
Nguyên Kỳ mở miệng nói.
Vừa dứt lời, một đám người lập tức xông vào, trông có vẻ hơn mười người, trong đó có hai người là hộ vệ mặc giáp vị, còn những người khác là nam tử trẻ tuổi, nhưng bọn họ rất chật vật, đầu tóc rối bù xù, trên người dính đầy vết máu, xiềng xích quấn quanh, bị dẫn vào dưới sự quát lớn của hai hộ vệ.
Cái Tử Lăng nhìn thấy cảnh này, chau mày.
Đây là quà mà Nguyên Kỳ nói sao.
Nguyên Kỳ mỉm cười giải thích: “Không phải gần đây công chúa điện hạ đang tu luyện kiếm quyết sao, không có ai luyện cùng, tám người bị bắt đến đây đều là cao thủ dùng kiếm, kiếm pháp không được tính là đỉnh đầu nhưng lại cực kỳ tinh thông, ta đã tìm hiểu qua, bọn họ đến từ môn phái kiếm tu ngoại giới.”
“Hơn nữa, vì bắt đám người này, Nguyên Thần vệ của ta đều tử thương rất thảm, chứng tỏ thực lực của đám người này không tồi.”
“Nhà ta đã giữ lại mấy người làm nô bộc, mấy người gần như đã được thuần phục này xin tặng cho công chúa tập luyện, làm tảng đá luyện kiếm, sau khi công chúa luyện xong kiếm pháp, muốn xử lý bọn họ thế nào đều được.”
Sắc mặt của bảy tám người bị dẫn đến đây đờ đẫn, đứng tại chỗ không đụng đậy, như mất đi linh hồn.
Hơn nữa, có thể thấy được vết máu trên người bọn họ, đó là từng vết roi, có thể thấy được đám người này đã chịu đựng điều gì mới bị huấn luyện như nô lệ, mất đi lý trí của mình.
Nguyên Kỳ nhìn về phía Cái Tử Lăng mỉm cười: “Công chúa, có hài lòng với phần quà này không?”
“Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?” Cái Tử Lăng vẫn chưa kịp mở miệng nói chuyện, một giọng nói hàm chứa sát ý vang lên khiến không khí xung quanh như giảm xuống âm độ.
Bầu không khí tại đây đột nhiên trở nên huyền diệu sau câu “Ngươi muốn chết như thế nào”.
Ánh mắt của mấy người đều nhìn về phía Lục Trần, bởi vì câu nói vừa rồi là do Lục Trần nói ra.
Cái Tử Lăng thầm tức giận, Kiếm Tam này lại làm sao nữa, vô duyên vô cớ uy hiếp Nguyên Kỳ.
Dù là Liễu Khuynh Thành thì cũng không rõ sao thanh niên xa lạ này lại đắc tội với sư huynh.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy sư huynh phóng thích sát khí nồng đậm như vậy.
Trong mắt Nguyên Kỳ hiện lên tia lạnh lẽo, đến giờ chưa từng có người dám nói chuyện với hắn như vậy, nói hắn muốn chết như thế nào.
Nhưng đối phương và công chúa điện hạ ngồi cùng nhau, hắn có chút không rõ thân phận, ngay cả phẫn nộ cũng đành nén ở trong lòng.
Nguyên Kỳ hít sâu một hơi, nặn ra tia mỉm cười gượng ép, nói: “Nguyên mỗ tự hỏi chưa từng gặp qua đạo huynh, cũng chưa từng đắc tội, vì sao đạo huynh muốn uy hiếp Nguyên mỗ.”
“Ngươi câm miệng lại!”
Lục Trần quay đầu lại, lạnh lùng nói một câu, đôi mắt nghiêm túc xen lẫn lạnh như băng.
Nguyên Kỳ đối diện với đôi mắt lạnh lùng này giống như hai thanh đao nhọn đâm vào hai mắt hắn, dường như chỉ cần đối phương vừa động thì bản thân sẽ mất đi tính mạng.
Trong lòng Nguyên Kỳ sợ hãi, yếu thế dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng đó.
Sau khi dời đi, lại có chút tức giận.
Vậy mà hắn lại e ngại một thanh niên cùng cảnh giới, không dám chạm mặt với đối phương, nếu truyền ra ngoài thì sẽ mất mặt đến cực điểm.
Lục Trần không để ý tới người xung quanh, đi tới trước mặt mấy thanh niên mang theo xiềng xích.
“Cút!”
Hộ vệ bên cạnh quát lớn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lục Trần.
Vừa rồi Lục Trần bất kính với công tử nhà hắn, cho dù đối phương có quan hệ với công chúa điện hạ, bọn họ cũng quát lớn như thường lệ.
Lục Trần bấm kiếm chỉ, đặt ở ấn đường của một người, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phản ứng không kịp.
Người đó kêu lên một tiếng đau đớn, đồng tử mở to, té trên mặt đất, chỉ thấy ấn đường của hắn có một lỗ máu đang dạt dào giữ lại máu tươi.
Một tia kiếm chỉ xuyên thủng nguyên thần, ngay cả cơ hội làm lại từ đầu cũng không có.
Nguyên thần đã bị diệt thì còn làm lại thế nào nữa.
“Muốn chết!”
Một hộ vệ khác nổi giận, khí tức Nguyên Thần cảnh cả người bộc phát, ngón tay nắm thành quyền đánh về phía Lục Trần, quyền phong mãnh liệt đập vào mặt.
Lục Trần mặc cho đối phương đánh lên người mình, hắn không chút nhúc nhích, ngoại trừ cảm giác đau đớn rất nhỏ ra thì không còn gì khác.
Người ra tay khiếp sợ nhìn Lục Trần, bởi vì hắn đã dùng một quyền toàn lực đánh vào đối phương, nhưng đối phương lại không sao cả.
Ngay lúc hắn khiếp sợ, Lục Trần nắm quyền ấn, mặt ngoài nắm tay xuất hiện một tầng hỏa diễm, bên trong ẩn chứa lực đạo khủng bố.
Một quyền đập vào đầu người đó với tốc độ nhanh đến cực hạn.
Bịch!
Đầu người này nổ tung như dưa hấu, máu bắn tung tóe tại chỗ, cũng lập tức mất mạng.
Lục Trần chỉ dùng một hơi thở đã giết hai người đó tại chỗ.
Mà cảnh này lại khiến người ta hoàn toàn không phản ứng kịp.
Trôi qua khoảng ba giây, Nguyên Kỳ lấy lại tinh thần, giận dữ quát: “Ngươi dám giết hộ vệ của ta.”
Trên khuôn mặt trắng nõn của Nguyên Kỳ tràn đầy tức giận, hắn thật sự tức giận, người này không nói gì đã ra tay giết hộ vệ của hắn, hơn nữa một lý do cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận