Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 298: Trộm gà không thành còn mất nắm gạo

Chính vì thế một nữ tử mới đến Nguyên Thần cảnh, sao lại có thể phát hiện được thuật dịch dung của hắn vậy chứ.
Hắn cũng không biết được thân phận thật sự của Lam Nhan, thời kỳ đỉnh cao của nàng đã đạt đến Thánh cảnh, đứng ở đỉnh cao nhất của Thập vực, thuộc về sự tồn tại đỉnh cao trên cùng, tuy rằng hiện giờ tu vi vẫn chưa hồi phục, chỉ mới hồi phục đến Nguyên Thần cảnh, nhưng đôi mắt vẫn rất sắc bén, đương nhiên có thể dễ dàng phát hiện thuật dịch dung của hắn rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Kim Anh Tuấn, Lam Nhan đã cảm thấy gương mặt của hắn có chút bất thường, cho đến phút cuối, mới dùng Phá Vọng thuật khiến ch Kim Anh Tuấn hiện nguyên hình.
"Đợi chút"
Kim Anh Tuấn vội mở miệng nói: "Cho dù mọi người có tin hay không, mọi việc thật sự là hiểu lầm, ta thật sự không muốn lừa mọi người, thật ra sự việc là như thế này nè, sư đệ của ta biến thành gương mặt của ta, lừa đi Bích Ảnh kiếm thần từ trong tay mọi người,…A."
Kim Anh Tuấn chưa dứt lời, một ngọc chưởng óng ánh lao đến, ngọc chưởng còn bào trùm một tầng hàn ý, không khí lạnh lẽo dường như có thể lạnh chết người.
Thì ra có một nữ đệ tử không thể nhịn được nữa, hai tay kết ấn, ngưng tụ Hàn Băng chưởng đánh về phía Kim Anh Tuấn.
Kim Anh Tuấn phản ứng không kịp, trực tiếp bị đánh bay, ngay lúc đó hàn khí mà Hàn Băng chưởng mang lại cũng xâm lấn vào cơ thể hắn, lạnh đến nỗi cơ thể hắn run hết lên, kêu rên.
"Đồ vô sỉ, đến bây giờ còn muốn đổ hết tội lên đầu của sư đệ!"
"Lục Trần có người sư huynh như ngươi, thật là khổ tám đời!"
Một nhóm nữ đệ tử đều tức giận nói.
Kim Anh Tuấn khóc không ra nước mắt, gặp được sư đệ như tên Lục Trần, hắn mới xui xẻo tám đời đây này.
"Hóa thành gương mặt của Lục Trần, lừa ta một viên Vô Hạ đan, sau đó để ta đi tìm Lục Trần đòi lại 10 viên đúng không" Nữ đệ tử cho Kim Anh Tuấn mượn cũng lạnh mặt mà nói: "Tính hay thật, đúng là tính hay thật."
Khí tức của vị nữ đệ tử này dồn dập lên xuống, vẻ giá lạnh phủ đầy trên gương mặt đang căng thẳng, thậm chí có ý muốn giết chết Kim Anh Tuấn.
"Các vị, đơn giản chỉ là hiểu lầm thôi, ta =không còn cách nào mới phải lừa gạt mọi người…" Kim Anh Tuấn vừa nói, vừa lưu lại phía sau, phòng ngừa họ đột nhiên động thủ.
"Giao Bích Ảnh kiếm ra đây." Cả nhóm nữ tử ép sát lại, nói với vẻ tràn đầy tức giận.
Tuy cảm thấy xấu hổ khi bị Kim Anh Tuấn lừa gạt, nhưng họ vẫn không quên việc phải buộc Kim Anh Tuấn giao Bích Ảnh kiếm ra.
"Còn không mau giao Bích Ảnh kiếm ra, chẳng lẽ gia tộc Tài Thần của ngươi muốn khai chiến với Băng Tuyết cung điện của bọn ta sao?" một nữ đệ tử, cất tiếng nói đầy sự uy hiếp.
"Các vị bớt giận."
Kim Anh Tuấn tê cả da đầu, tuy đồ cổ ở nhà rất nhiều, nội tình thâm hậu, nhưng mà so với Băng Tuyết cung điện, lại kém rất nhiều.
Hắn cũng chẳng nghĩ đế, việc này sẽ tạo ra hậu quả nghiệm trọng như vậy.
"Thật đó, ta không lừa các ngươi, sự thật là Bích Ảnh thần kiếm đã bị sư đệ của ta lấy lấy đi rồi!" Kim Anh Tuấn muốn giải thích, thử vùng vẫy lần cuối.
Bỗng nhiên cảm giác được sự nguy hiểm, hắn nhanh chóng né ra.
Phụt!
Một kiếm khí rơi vào vị trí đứng khi nãy của hắn, mặt đất làm bằng lớp đá màu đen vốn cứng rắn xuất hiện một dấu tích dài hơn ba thước, sau đó xung quanh bị bào phủ bởi một tầng băng mỏng.
"Má, không phải ta làm thật mà!" Kim Anh Tuấn hét lớn.
Hắn sắp khóc rồi, sao lại xui xẻo vậy chứ.
Sớm biết như vậy lúc trước nên thẳng thắng nói rõ, hiện tại cho dù bản thân có nói gì đi nữa, người của Băng Tuyết cung điện cũng sẽ không tin lời hắn nói nữa.
Bốp bốp bốp!
Hơn mười vị nữ đệ tử cùng nhau ra tay, tu luyện công pháp Huyền Băng quyết có thể chuyển hóa linh lực thành lực lượng của Hàn Băng, làm cho nhiệt độ không khí nhanh chóng giảm xuống, khi khí tức của họ bùng nổ cùng lúc, những bông tuyết giá lạnh bắt đầu ơi trong không khí, gió lạnh tàn phá tứ phía, một dòng khí lạnh đáng sợ đang gào thét, như muốn nuốt chửng cả Kim Anh Tuấn.
Cơ thể Kim Anh Tuấn phát ra ánh sáng, ngăn cản dòng khí lạnh, nhưng mười vị Nguyên Thần cảnh cùng nhau ra tay, khí tức hoà quyện lại với nhau, u lực nháy mắt tăng lên, Kim Anh Tuấn lạnh đến rung lên.
Trong không khí truyền ra tiếng động lớn, hắn nhảy ra đến ngàn mét thoát đi.
"Đuổi theo!"
Cả nhóm nữ đệ tử đuổi theo hướng Kim Anh Tuấn chạy trốn.
Nửa tiếng sau, Kim Anh Tuấn thoát khỏi sự rượt đuổi của nhóm người Băng Tuyết cung điện, bởi vì tu vi của hắn đã hồi phục, họ đuổi không kịp, có điều hắn cũng chẳng dễ chịu gì, trong lúc chạy trốn hắn có bị đánh trúng mấy chưởng, sau lưng còn bị kiếm đánh trúng, vết thương do kiếm tạo ra kết một tầng băng xung quanh, khí lạnh kinh khủng còn sót lại trên miệng vết thương nhất thời không thể tiêu trừ hết được.
Vết thương do kiếm này là nữ đệ tư cho hắn mượn thuốc tạo nên.
Nữ đệ tử kia được coi là đứng đầu so với các vị đồng môn, tuy không bằng Thánh cảnh nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu, huống hồ người ta còn là ái đồ của một Thái thượng trưởng lão trong Băng Tuyết cung điện.
Giờ phút này, bộ dáng của Kim Anh Tuấn rất thê thảm, trên mặt bao phủ một tầng sương trắng, hai đầu lông mày đều kết băng, môi run rẩy, toàn thân rét run.
Trong cơ thể hắn có một luồng khí lạnh, luồng khí khí lạnh này rất khủng bố, như là muốn đóng băng hết lục phủ ngũ tạng bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận