Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 331: Người đứng đầu ở Huyền vực (2)

“Kim Anh Tuấn, giao thần kiếm ra đây.” Một nữ đệ tử, lông mày dựng đứng lên, trừng mắt nhìn Kim Anh Tuấn.
Kim Anh Tuấn bởi vì Lục Trần đang ở đây, hắn chắc chắn rằng Lục Trần đã mạo danh mình, vì vậy không bỏ chạy.
Hắn cất lời nói: “Các vị đừng nóng giận, thanh kiếm các ngươi cần thật sự không ở trên người của ta, là do sư đệ của ta đã lấy.”
Kim Anh Tuấn nói xong, chỉ vào Lục Trần bên cạnh mình.
Tuy nhiên, Lục Trần lại sững sờ tại chỗ.
Lục Trần nghĩ rằng bản thân đã hoa mắt, dụi dụi mắt để chắc chắn rằng mình không nhìn lầm.
Thi thể nữ tử kia vậy mà đã sống lại, vả lại còn ở trong đám người của Băng Tuyết cung điện.
Khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng hơn tuyết, đôi mắt sáng ngời, đứng trong đám đệ tử xinh đẹp của Băng Tuyết cung điện vẫn vô cùng nổi bật.
Lục Trần vừa liếc mắt đã nhìn thấy nàng.
“Người chết vậy mà đã sống lại!” Lục Trần trong lòng thất kinh, hít thở sâu, đè nén sự kinh hãi trong lòng.
Đây là một Nữ Thánh vương.
Đứng trong đám đông, Lam Nhan cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, nàng cau mày, nhìn về phía Lục Trần, nhưng ngay sau đó nàng dời mắt sang chỗ khác với vẻ nghi ngờ.
“Lục huynh, sư huynh của ngươi thật không biết xấu hổ, giả mạo khuôn mặt của ngươi để lừa gạt bọn ta, còn lừa ta một viên Vô Hạ đan, chưa kể đã lừa, mà còn nói rằng mượn một viên sẽ trả lại mười viên.”
“Đúng vậy, sư huynh của ngươi thật sự rất vô liêm sỉ.”
Các nữ đệ tử của Băng Tuyết cung điện phàn nàn với Lục Trần.
Thấy Kim Anh Tuấn có chết cũng không chịu thừa nhận, nhóm nữ đệ tử của Băng Tuyết cung điện bèn phàn nàn với Lục Trần, hy vọng Lục Trần sẽ quản thúc tên sư huynh này của hắn.
Trong đó có một nữ đệ tử của Thái thượng trưởng lão, cũng chính là đệ tử đã bị Kim Anh Tuấn lừa một viên Vô Hạ đan, nàng nhìn sang Lục Trần, nghiêm túc nói: “Lục huynh, Bích Ảnh thần kiếm là vũ khí truyền thừa của Băng Tuyết cung điện ta, xin Lục huynh hãy bảo Kim Anh Tuấn trả lại, bằng không, Băng Tuyết cung điện ta không thể nào bỏ qua như thế này được.”
Lục Trần nhìn sang Kim Anh Tuấn, nói: “Sư huynh, nghe thấy không, vũ khí truyền thừa của người ta, ngươi cũng không ngại chiếm làm của riêng, nhanh lấy ra trả lại cho người ta kìa.”
Nghe vậy Kim Anh Tuấn muốn nôn ra máu, trừng mắt nhìn Lục Trần: “Rõ ràng là ngươi lấy, còn trách ta.”
“Các tiên nữ tỷ tỷ của Băng Tuyết cung điện, ta xin thề, thực sự không phải là ta lấy, là sư đệ của ta đã lấy, nếu không tin, ngươi hãy tìm trong nạp giới của hắn.” Kim Anh Tuấn chỉ Lục Trần, nói: “Ta có thể thề với trời cao, chắc chắn nằm trong nạp giới của hắn.”
Đáng tiếc, các nữ đệ tử của Băng Tuyết cung điện lại lạnh lùng nhìn hắn.
“Ta nghĩ chính người này đã giả mạo ngươi, giết chết đệ tử của Hắc Long điện ta.” Lúc này, Yến Quy Lai đi đến bên cạnh Lục Trần nói.
Nãy giờ vẫn luôn trị thương, lúc này đã ổn định trở lại, hắn đi đến bên cạnh Lục Trần, chỉ vào Kim Anh Tuấn như thể đã xác định được thủ phạm.
“Mẹ kiếp, sao tên này lại ở đây?”
Kim Anh Tuấn hơi sững sờ khi nhìn thấy Yến Quy Lai, tên này chính là người lần trước suýt chút nữa đã giết chết hắn, đúng rồi, lâu rồi không gặp, sao hắn lại thiếu mất một cánh tay?
Mọi người xung quanh không nói nên lời, vị sư huynh này của Lục Trần quá lắm rồi, giả mạo thành khuôn mặt của sư đệ đi gây thù chuốc oán khắp nơi cho sư đệ của mình.
Lục Trần gặp phải một tên sư huynh như thế này, đúng thật là xui xẻo.
Đối với sự việc đáng xấu hổ suýt bị truy sát đến chết, Kim Anh Tuấn đương nhiên sẽ không thừa nhận, hắn giả ngây giả ngốc nói: “Đại hiệp một tay, ngươi là ai, ta không hề quen biết ngươi, ngoài ra, ta cũng sẽ không bắt nạt người khuyết tật.”
Dù sao thì tên này cũng chưa bao giờ nhìn thấy bản thân thay đổi hình dạng, Kim Anh Tuấn hạ quyết tâm có chết cũng sẽ không thừa nhận.
Yến Quy Lai nghe thấy ba từ “người tàn tật”, ánh mắt đanh lại, hắn nói: “Không biết lần trước là ai đã bị ta truy sát giống như một con chó mất chủ, nếu không phải gặp được người từ Băng Tuyết cung điện thì ngươi đã sớm bị ta giết chết rồi.”
Nghe vậy, Kim Anh Tuấn đỏ bừng mặt, nhưng vẫn cố chấp nói: “Ai mà biết ngươi đang nói ai, ngươi cảm thấy thiếu một cánh tay vẫn có thể đánh lại ta sao, đừng nói dối trắng trợn nữa.”
Mọi người xung quanh không nhịn được nữa, liền nhắc nhở: “Cánh tay của hắn là vừa rồi bị Lục Trần phế.”
“Bị Lục Trần phế?”
Kim Anh Tuấn sững sờ, Lục Trần vậy mà lại mạnh mẽ đến mức phế tên này ư, không thể nào.
Yến Quy Lai lạnh lùng nói: “Ta chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ đến mức này như ngươi, ta có cách chứng minh được lần trước là ngươi bị ta truy sát.”
Dứt lời, trên mặt đất xuất hiện một con chuột màu bạc.
Bộ lông của con chuột màu bạc này phát sáng giống như ánh trăng, tuôn ra ánh sáng màu bạc, đôi mắt vô cùng nhanh nhẹn và đầy trí tuệ.
“Thổ Ngân thử.”
Mọi người xung quanh nhìn thấy con chuột này, hai mắt đều sáng rỡ.
Thổ Ngân thử là yêu thú cực kỳ quý giá, được mệnh danh là chuột tìm báu vật, trong thập vực chẳng có mấy thế lực sở hữu được Thổ Ngân thử.
“Thổ Ngân thử, có phải lần trước ngươi đã đi theo hơi thở của tên này hay không?” Yến Quy Lai hỏi.
Thổ Ngân thử ngẩng cao cổ, mũi khẽ cử động, sau đó gật đầu.
Một con Thổ Ngân thử tràn đầy trí khôn không biết nói dối.
Tại thời điểm này, đã không cần bất kỳ lời giải thích nào nữa.
Mọi người xung quanh nhìn Kim Anh Tuấn với ánh mắt kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận