Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 189: Hoàng Tuyền chỉ độ người có duyên (2)

Ngay lúc hai người họ rút lui, một tiếng cười sảng khoái từ trên đảo nhỏ truyền đến, phía sau hai người họ xuất hiện một bóng dáng đen kịt không biết từ khi nào, không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng luồng khí tức cuồng bạo trên người hắn bộc phát ra hình thành sóng khí mãnh liệt.
Hai người họ bị luồng sức mạnh sóng khí khủng bố đó chạm vào, hoàn toàn không có sức phản kháng, bị ép đánh tới trên đảo nhỏ.
Nặng nề ngã xuống đất.
“Hoàng cảnh!”
Trên mặt hai người họ tràn đầy khiếp sợ.
Bởi vì sức mạnh bộc phát ra vừa nãy quá đáng sợ, có hoàng uy phóng ra, hơn nữa Kim Mông là Vương giả tuyệt đỉnh, dưới Hoàng cảnh vô địch, người phía sau chỉ bộc phát ra khí tức đã khiến hắn không có thủ đoạn phản kháng nào, ngoại trừ cấp bậc Hoàng cảnh thì còn có thể là ai.
Kim Mông quay đầu nhìn chằm chằm người ra tay phía sau, đối phương một thân hắc bào, mặt mang mặt nạ màu đen, không thấy rõ khuôn mặt, giống như một lệ quỷ sừng sững trong đêm tối, cả người tản mát ra khí tức cực kỳ lạnh lẽo, lạnh thấu xương.
“Thì ra là có Hoàng cảnh che giấu thiên cơ, khó trách ta không phát hiện ra khí tức của các ngươi.” Kim Mông lấy lại tinh thần, mở miệng nói.
Lục Trần bên cạnh cũng giật mình, Tề Cảnh chỉ là một Vương cảnh, hơn nữa bọn họ cũng hỏi thăm bọn Tề Minh, chỉ là gia đình bình thường, đi ra ngoài lịch luyện ngẫu nhiên mới có thành tựu Hoàng cảnh, không có bối cảnh thâm hậu gì khác.
Nhưng với tu vi của Tề Cảnh, sao có thể mời được một Hoàng cảnh ra tay.
Mọi thứ dường như nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Nhưng dù có Hoàng cảnh ra tay cũng không giết được hắn, cùng lắm thì bị trọng thương.
Nghĩ đến đây, Lục Trần lại bình tĩnh.
“Vốn định dẫn một Võ Vương tới đây, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ!” Phía sau truyền đến âm thanh châm chọc, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một nam tử trung niên dáng người gầy gò, diện mạo âm nhu đi tới, dưới ánh trăng, khuôn mặt của đối phương càng thêm vặn vẹo.
“Tiểu tử kia, chính ngươi hại chết đại ca ta!” Lời nói mang theo hận ý của Tề Cảnh vang lên bên tai Lục Trần.
Khi Tề Cảnh biết được đại ca chết đã rời khỏi Tề Hoàng cung trước, trốn đi, luôn tìm kiếm cơ hội báo thù, trong lúc chờ đợi thời cơ cũng biết những chuyện xảy ra ở Tề Hoàng cung.
Hắn thề nhất định phải giết chết cha con Lục Thị báo thù cho đại ca.
Mãi đến nửa tháng trước, hắn đã liên lạc được với điệt nhi Tề Hàn.
Có được cơ hội giết chết cha con Lục Thị.
Tề Cảnh vươn tay bóp lấy mặt Lục Trần, cười nói: “Năng lượng của ngươi lớn đấy, lại tìm tới ba Hoàng chủ, ngay cả Khổng Diệm có giao tình với đại ca ta cũng bị ngươi mời tham gia ngày xưng hoàng của phụ thân ngươi.”
“Bình thường thôi!” Lục Trần bình tĩnh tự nhiên nói.
Tề Cảnh híp mắt, trong mắt phóng ra sát ý sắc bén, đột nhiên vươn tay bóp cổ Lục Trần: “Ngươi nói xem, nếu ta giết ngươi, phụ thân ngươi có tức giận đến phát điên hay không?”
“Dừng tay!”
“Dừng tay!”
Hai câu dừng tay cắt ngang lời của Tề Cảnh, câu trước là Kim Mông hét lên, câu sau là Hoàng cảnh toàn thân mặc áo bào đen mang mặt nạ đứng trong bóng tối nói, cổ họng của đối phương hơi khàn khàn, chói tai, như âm thanh của vịt đực, có chút nhức tai, lại có chút sởn hết gai ốc.
Tề Cảnh hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Kim Mông, nhưng âm thanh khàn khàn đó lại khiến hắn giật mình.
Vừa nãy hắn đã động sát tâm với Lục Trần, nhưng lão giả đó bỗng nhiên cắt ngang, dù đối phương mang theo mặt nạ nhưng Tề Cảnh vẫn cảm nhận được luồng sát ý mãnh liệt, dường như đang nói hắn cố chấp thì người chết sẽ là hắn chứ không phải Lục Trần.
“Tuân mệnh, đại nhân của ta!” Tề Cảnh khẽ khom người với người mặc hắc bào đeo mặt nạ, sau đó buông tay ra.
Kim Mông nhìn về phía người mặc hắc bào đeo mặt nạ, hỏi: “Không biết các hạ đến từ môn phái nào, ta là hộ vệ Kim gia Tử sơn.”
Kim Mông sợ người mặc hắc bào đột nhiên ra tay cho nên tự báo lai lịch.
“Kim gia, tay của Kim gia các ngươi vươn dài thật đấy!” âm thanh khàn khàn truyền đến, mơ hồ còn có chút châm chọc, dừng lại một giây, rồi mở miệng nói tiếp: “Hoàng Tuyền chỉ độ người có duyên.”
“Hóa ra là các ngươi!” Kim Mông nghe xong, ánh mắt lạnh xuống, thần thái lập tức nghiêm túc.
“Thì ra là các ngươi.” Một lát sau, Kim Mông mở miệng, trong mắt lập loè ánh mắt kiêng dè, nói: “Có vẻ như là Tề Hàn dùng bản đồ lăng mộ của Liễu bá chủ để trao đổi, mới có tư cách khiến các ngươi xuất thủ đúng chứ.”
Hoàng Tề điện.
Một tổ chức được lưu truyền lại từ thời xa xưa, là tổ chức sát thủ, phụ trách ám sát, bình thường người bị nhắm đến, khó có thể trốn thoát, thành viên của tổ chức này đi săn giống như âm hồn trong bóng tối, mà tỉ lệ thành công cực cao.
Người bị tổ chức này nhắm đến, về cơ bản không thể trốn thoát.
Nước trong tổ chức này rất sâu, phạm vi hoạt động tóm lược trong mười khu vực, thanh danh bê bối, lại khiến người khác kính sợ, hơn nữa, lá gan của bọn họ rất lớn, chỉ cần thù lao đưa ra đủ nhiều, ngay cả Thánh cảnh cũng có thể ám sát, trong ghi chép lịch sử lâu dài, Thánh cảnh chết trong tay tổ chức này, đủ có trên trăm vị.
Trong đó bao gồm cả chín Thánh cảnh tầng thứ hai.
Ngoài ra, ngay cả nhân vật Thánh cảnh tầng thứ ba cũng từng bị sát thủ của Hoàng Tề điện ám sát, mặc dù không chết, nhưng cũng trọng thương.
Cơ cấu hoạt động của tổ chức này ở trong bóng tối, rất nhiều Đạo thống, cổ giáo vô thượng đều tránh xa nó.
Mà thời xa xưa lưu truyền lại, lưu truyền đến ngày nay, đã có lịch sử mấy chục vạn năm, trong mấy chục vạn năm, rất nhiều môn phái cường thịnh, cổ giáo đều biến mất trong mây khói lịch sử, nhưng Hoàng Tề điện vẫn cứ tồn tại, ngày càng hưng thịnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận