Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 572: Bạch Trạch tìm tới

Nhậm Tiêu Dao tập trung nghe xong cả quá trình đã phải hít một hơi thật sâu.
Cả người choáng váng.
Hắn không thể tin được hậu bối môn đồ của mình lại buông thả đến thế này, mời những truyền nhân đứng đầu của các thế lực lớn trong Thanh vực vào trong phá giải cung điện màu xám khiến bao người phải chết.
Nếu như người của Tứ Thánh sơn thẳng thắn thú nhận tình hình bên trong, có lẽ khi tiến vào thì chuyện sinh tử thế nào cũng không thể trách Tứ Thánh sơn được.
Tuy nhiên, lời giải thích của Tứ Thánh sơn đối với các bên đều rất mơ hồ, rằng mạnh nhất chỉ có Thánh cảnh. Vì vậy rất nhiều thế lực Thanh vực tràn vào khiến người chết nhiều vô kể.
Môn phái của những truyền nhân đã chết ở ngoại giới đương nhiên sẽ phẫn nộ và căm hận Tứ Thánh sơn.
Một số môn phái bình thường ít người chết còn đỡ, nhưng nghe nói Kiếm Đế cung đã mất đến ba bốn ngàn người, Nhậm Tiêu Dao cũng ngơ luôn.
Thời kỳ hắn còn cai quản Tứ Thánh sơn, Kiếm Đế cung là môn phái đứng đầu như Tứ Thánh sơn lúc bấy giờ, chỉ cần dậm chân một cái thì Thanh vực sẽ run sợ.
Không nói tới hiện giờ Tứ Thánh sơn suy tàn, cho dù ở thời đại hắn thống lĩnh Tứ Thánh sơn, hắn cũng không dám có suy nghĩ hãm hại các thế lực Thanh vực dù chỉ một lần.
"Aiz...."
Một lúc sau, Nhậm Tiêu Dao quay đầu thở dài, ánh mắt hắn vô cùng phức tạp.
Bây giờ bốn vị cung chủ cũng tìm đường chết thế này, cho dù tu vi hắn có đạt đến đỉnh cao cũng không thể thay đổi kết cục.
Huống chi bây giờ hắn chỉ còn lại một phần tàn hồn.
"Gieo gió gặt bão, gieo gió thì phải gặt bão thôi." Nhậm Tiêu Dao thì thào lẩm bẩm.
Xem ra sự diệt vong của Tứ Thánh sơn như ván đã đóng thuyền, không ai có thể thay đổi được kết cục.
Trong lúc Nhậm Tiêu Dao còn đang xúc động, Lục Trần nhìn về phía Quý Nhiên và Tử Hằng nói: "Trong vòng ba ngày, hai người các ngươi hãy mau chóng tập hợp toàn bộ đệ tử tới thành Đại Vu, ở lại thành Vô Song sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Ừ."
Cả hai gật đầu, nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bởi vì bọn họ trở lại thành Đại Vu, thỉnh thoảng có thể nhận được những ánh nhìn chứa sát ý, nhưng do ngại uy thế của Lục Trần nên cả hai không dám ra tay lúc này.
Nhưng một khi Lục Trần mất đi tác dụng, bọn họ sẽ động thủ.
Quý Nhiên đột nhiên nói: "Mộc Tinh Hà cũng vào nhưng không có tin tức gì về hắn, không biết đi đâu nữa."
Tử Hằng phụ hoạ theo: "Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện như bọn La Trạch."
Mộc Tinh Hà là Thánh Tử của Mộc Kiếm phong, chưa bao giờ thấy chạm mặt họ. Với những vết xe đổ như cái chết của ba người La Trạch, Thiện Ba, Vạn Lưu, cả hai không muốn Mộc Tinh Hà cũng gặp chuyện không may.
Lục Trần nói: "Chắc là không sao đâu. Dù sao cũng không thấy bất cứ đệ tử nào của Mộc Kiếm phong, không thể có chuyện toàn bộ đều gặp nạn được. Nếu xảy ra chuyện, ít nhất chúng ta sẽ nghe được chút tiếng gió."
"Kiếm Tam công tử, có một người tên là Bạch Trạch cầu kiến." Lúc này, có một hộ vệ tới báo.
Bạch Trạch, đây không phải là người sư muội nói đang tìm mình sao.
Ánh mắt Lục Trần loé lên, thuận miệng nói: "Cho hắn vào đi."
"Vâng."
Một lúc sau, một thanh niên mặc y phục lộng lẫy bước tới, hắn có khuôn mặt góc cạnh, đôi sắc như dao làm toát lên vẻ bướng bỉnh.
Thanh niên này có vóc dáng cường tráng, thực lực vô cùng mạnh, trên người mang theo áp bách vượt cấp Thánh Tử, khí chất lại mơ hồ có chút tôn quý giống như bẩm sinh đã có.
Chỉ là trên người hắn toát ra hơi thở tanh tưởi, yêu khí nồng đậm cho thấy đối phương là một tên Yêu biến hoá thành.
Sở dĩ Nguyên Thần cảnh biến thành hình dạng con người là do ăn được biến hoá đan. Biến hoá đan không được coi là vật quý giá. Về cơ bản, Yêu tộc có Yêu Thánh cảnh toạ trấn đều có thể nhận được biến hoá đan.
Trong khi Lục Trần đang đánh giá đối phương, Bạch Trạch đã đi tới trước mặt hắn, dùng đôi mắt sắc bén nhìn Lục Trần hai ba giây, cuối cùng chắp tay nói: "Bạch Trạch tiếp kiến Kiếm Tam công tử. Nghe qua đại danh đã lâu, nay mới được gặp gỡ."
Lục Trần thản nhiên liếc hắn một cái, lười biếng hỏi: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"
Bạch Trạch nói đầy ẩn ý: "Thực lực của Kiếm Tam công tử đã đứng đầu so với những người cùng thế hệ ở Thanh vực, nhưng so ra thì thân phận của Kiếm Tam công tử cũng không hơn một số người, ta có hơi cảm thấy đúng là có tài mà không phát huy được."
"Nếu như đến gặp ta chỉ để nói những lời nhảm nhí này thì có thể cút được rồi." Giọng điệu Lục Trần mang theo sự thiếu kiên nhẫn.
Bạch Trạch nghe xong, đồng tử loé lên một tia tức giận nhìn chằm chằm Lục Trần.
Nhưng cuối cùng hắn đã kiềm chế lại, sau đó tiếp tục cất lời nhưng ngữ điệu đã dịu đi rất nhiều: "Ta muốn hợp tác với Kiếm Tam công tử. Thân là môn nhân của Kiếm Đế cung, hẳn là Kiếm Tam công tử có thể dễ dàng hỏi thăm được tin tức về Lục Trần. Chỉ cần Kiếm Tam công tức nói cho ta thông tin về Lục Trần, ta có thể giúp Kiếm Tam công tử diệt trừ Lục Trần miễn phí."
"Chỉ cần Lục Trần chết, như vậy Kiếm Tam công tử có thể dễ dàng ngồi lên vị trí Kiếm tử."
Toàn bộ sự chú ý của Bạch Trạch đều đặt trên người Lục Trần, hắn không hề để ý tới ánh mắt quái dị của ba người bên cạnh.
Ánh mắt Quý Nhiên và Tử Hằng hơi mất tự nhiên, muốn cười mà không dám cười, lại một kẻ ngu ngốc khác có thù oán với Lục Trần tự đưa tới cửa giống như Kim Anh Tuấn lần trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận