Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1488: Chọc giận

Nói xong, trực tiếp ném cho Hứa Thanh Dao một lệnh bài.
Hứa Thanh Dao nhận lấy lệnh bài, nhìn thấy là lệnh bài của Thần Hoàng Nữ Đế, mắt lập tức trừng lớn, mặc dù nàng là một Hoàng Tôn, nội tâm cũng có một chút chấn động, Lục Trần lại có quan hệ với Thần Hoàng Nữ Đế.
Lục Trần nhìn thay đổi đặc sắc trên mặt nữ nhân, cười nói: “Bây giờ ngươi biết sư phụ ta là ai rồi chứ, nếu ngươi gây khó khăn cho ta, ta tìm sư phụ đến đánh ngươi.”
“Phải rồi, sắp xếp cho ta một phòng tốt một chút, ta vất vả đến Giới thành, có chút mệt mỏi, cần nghỉ ngơi gấp.”
“Nếu bị bố trí đến dưới trướng của ngươi, ngươi phải có trách nhiệm với ta, không thể để ta chịu oan ức, ta chịu oan ức ngươi phải cưng chiều ta, nếu ta không vui ngươi phỉa dỗ ta vui vẻ, gặp nguy hiểm ngươi phải bảo vệ ta, tốt nhất xếp phòng của ta bên cạnh phòng ngươi, như vậy ngươi có thể bảo vệ ta bất cứ lúc nào.”
Lục Trần đưa ra đủ loại yêu cầu vô lễ.
Mắt hạnh của Hứa Thanh Dao trừng to, cơ thể mềm mại lung lay sắp đổ, suýt chút nữa phụt máu.
Cái tên này còn có thể đưa ra yêu cầu vô lễ hơn nữa không?
Đây rốt cuộc là bố trí tiểu binh cho nàng, hay là bố trí ông nội cho nàng vậy.
Sắc mặc của hộ vệ bên cạnh trở nên cực kỳ đặc sắc, đồng thời cũng bội phục lá gan của Lục Trần, dám đưa ra nhiều yêu cầu vô lý như vậy với Hoàng Tôn, đây là ngứa da sao?
Hứa Thanh Dao ước chừng mất nửa phút để tiêu hóa hết lời của Lục Trần, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm Lục Trần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cần ta xếp ngươi ở trong phòng của ta không?”
Hứa Thanh Dao thề, chưa từng gặp một tên vô sỉ như vậy, vậy mà lại đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, cho dù hắn là đồ đệ của Thần Hoàng Nữ Đế thì sau, chọc giận nàng, dạy dỗ hắn một chút, nàng không tin Thần Hoàng Nữ Đế sẽ vì chút chuyện nhỏ ấy mà ra mặt.
Lục Trần nâng cằm nói: “Tuy rằng nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng không phải không được, chẳng qua ta có chút chịu thiệt, lời cho ngươi.”
Lục Trần cho Hứa Thanh Dao ánh mắt ngươi được lời rồi, khiến Hứa Thanh Dao nổi gân xanh, nắm đấm siết chặt, lạnh giọng nói: “Cần ta xếp cho ngươi ở trên giường của ta không?”
“Như vậy được không, có phải không tốt lắm không?” Trong mắt Lục Trần lộ ra vài phần mong đợi.
Thấy vẻ mặt mất hồn của người nào đó, Hứa Thanh Dao rốt cuộc không nhịn được nữa, cả người phát ra một uy áp cuồn cuộn, tức giận nói: “Hôm nay không dạy dỗ ngươi, ta sẽ không mang họ Hứa nữa.”
Lần này, Hứa Thanh Dao hoàn toàn bị Lục Trần chọc giận, uy áp đáng sợ bao trùm phạm vi mười vạn dặm, ai cũng có thể cảm nhận được lửa giận trong khí tức này.
Trong Giới thành, mọi người ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn về phía Hứa phủ, xì xào bàn tán, ai đã chọc giận nữ Hoàng Tôn xinh đẹp này.
Hứa Thanh Dao từng bước từ trên không đi xuống, cười lạnh nhìn chằm chằm Lục Trần, một nắm đấm trắng nõn, lập tức đấm về phía mặt Lục Trần.
“Đệt, chơi lố rồi.” Trong lòng Lục Trần khẽ giật mình, Hứa Thanh Dao hoàn toàn bị hắn chọc giận.
Nhưng Lục Trần cũng không sợ, Hứa Thanh Dao chẳng qua là Hoàn Tôn thôi, thực lực kém xa hắn, lập tức phát ra khí tức quy tắc, nháy mắt xé nát uy áp của Hứa Thanh Dao, đồng thời lực lượng quy tắc vô hình bao phủ Hứa Thanh Dao, một cảm giác trói buộc mãnh liệt tràn ngập không gian xung quanh.
Hứa Thanh Dao cảm nhận được một sức mạnh trói buộc, vô hình chung như có xiềng xích dày đặc, khóa lại cơ thể của nàng.
“Phá.”
Cả người Hứa Thanh Dao tỏa ra ánh sáng Ma đạo, từng lưỡi Ma nhẫn tập hợp, phá vỡ lực lượng quy tắc xung quanh.
“Mạnh thật, mạnh hơn Bành Thiên Dật lúc chưa đột phá Đại Đế một chút.” Lục Trần cảm nhận được lực lượng phản kháng này, phát ra toàn lực, áp chế Hứa Thanh Dao.
Trong lòng Hứa Thanh Dao dâng lên kinh hãi mãnh liệt, vốn dĩ nàng thấy Lục Trần chẳng qua chỉ là một Thiên Tôn bình thường, một Hoàng Tôn như mình trùng phạt đối phương, chẳng phải chuyện dễ dàng sao, nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không đơn giản như vậy, đối phương lại áp chế ngược lại nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Thanh Tao tràn đầy vẻ khó tin,
天尊底




của nàng kết hợp với mười sáu quy tắc lại không thể áp chế một Thiên tôn bình thường, sao có thể như vậy được.
Nhưng mà bây giờ Hứa Thanh Dao không thể đối xử với Lục Trần như một Thiên tôn bình thường được nữa, người nọ ít nhất cũng là một vị Hoàng Tôn, chỉ là do không tăng tu vi lên tới viên mãn nên tản ra hơi thở của một Thiên Tôn bình thường.
Hộ vệ ở bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn một màn này, tuy rằng bọn họ không bị quy tắc của hai người ảnh hưởng, nhưng vẫn có thể nhìn ra Hoàng Tôn Hứa Thanh Dao đang bị áp chế.
Chẳng lẽ thằng nhóc Lục Trần này cũng là một Hoàng Tôn sao.
Lục Trần điều khiển toàn bộ quy tắc áp chế, Hứa Thanh Dao gần như không thể giãy dụa nổi.
Lục Trần đi về phía nàng, trực tiếp nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của người ta, cười tủm tỉm nói: “Đại mỹ nữ, thế nào, có còn muốn ra thủ với ta nữa không.”
Hứa Thanh Dao trợn mắt trừng Lục Trần, sắp bùng nổ tới nơi.
Tên khốn kiếp đáng chết này vậy mà lại dám bóp mặt nàng!
Hộ vệ bên cạnh cũng ngơ ngác theo, nhưng bọn họ vẫn sáng suốt rời khỏi, bọn họ gần như chưa từng nghĩ tới việc đi cứu Hoàng Tôn nhà mình, đùa à, bọn họ cách Hoàng Tôn xa vạn dặm, mà ngay cả có gần thì đến Hoàng Tôn Hứa Thanh Dao còn bị áp chế, lũ tép riu bọn họ có thể làm được gì.
Lý do họ rời đi cũng rất đơn giản bởi vì không dám nhìn một màn mất mặt này của Hứa Thanh Dao, sợ sau này bị làm khó dễ.
“Thả ta ra!”
Hứa Thanh Dao phẫn nộ quát lên, mặc dù thân thể không thể động, nhưng vẫn có thể nói chuyện.
“Tại sao ta lại phải nghe lời ngươi.” Lục Trần lắc đầu, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ của Hứa Thanh Dao, nhẹ nhàng vuốt ve, trêu đùa nói: “Bàn tay nhỏ thật là trắng mềm non mịn, vuốt lên cảm giác thật là tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận