Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1926. Chứng đạo - Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)

Trong ngọc bội có một ít nguyên thần của con trai Hắc Sa, nếu con trai Hắc Sa ở xung quanh, ngọc bội sẽ tỏa nhiệt.
Mà trong nhẫn không gian có đặt công pháp truyền thừa của Hắc Sa.
Hai món đồ này đều là Chúa tể Hắc Sa nhờ hắn sau này nếu gặp phải con trai hắn thì giao cho hắn.
Hiện giờ ngọc bội nóng vô cùng, đây chẳng phải nói rằng trong năm người trước mặt có một người là con trai Chúa tể Hắc Sa sao?
Ánh mắt Lục Trần nhìn chằm chằm năm người trước mặt, tràn ngập tính áp bức.
Năm người dưới ánh mắt soi mói của Lục Trần, cảm nhận được một áp lực hùng hậu, không dám thở mạnh, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên, chẳng lẽ người này muốn cướp bóc bọn họ.
Hơn nữa bọn họ có thể cảm giác được, thanh niên trước mắt vô cùng cường đại, mặc dù năm người cùng lên, cũng tuyệt không phải đối thủ.
“Trong mấy người các ngươi, ai là con của Hắc Sa?” Lục Trần chầm chậm hỏi.
Lời vừa nói ra, đồng tử thanh niên tóc ngắn bên trái nhất hơi co lại, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ kích động, nhưng không biết rõ thân phận Lục Trần, xúc động chỉ thoáng qua, trong phút chốc đã khôi phục trạng thái bình thường.
Mặc dù động tác ánh mắt của người nọ rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lục Trần bắt được, ánh mắt rơi lên người người nọ.
“Hắc Sa là phụ thân ngươi?” Lục Trần hỏi.
Người nọ kiên trì gật đầu: “Phải.”
“Ta tên Hắc Ngọc Thần, năm đó thế giới quê nhà bị Bàng Vân đạo tổ hủy diệt, phụ thân ném ta ra bên ngoài thế giới, một mình ta ở khu vực Vô Cương lưu lạc đến Nguyên giới, gia nhập Thần Đao môn, cho tới bây giờ…” Hắc Ngọc Thần nhẹ giọng kể ra.
Lục Trần gật đầu, sau đó lấy ra ngọc bội và nạp giới, nói: “Những thứ này là phụ thân ngươi nhờ ta giao cho ngươi, cầm lấy.”
Hắc Ngọc Thần nhận lấy đồ vật từ trong tay Lục Trần, kích động hỏi: “Phụ thân ta còn sống sao?”
Lúc trước, thế giới quê nhà bị hủy diệt, phụ thân không rõ sống chết, nhưng Hắc Ngọc Thần vẫn luôn mong chờ phụ thân còn sống, bây giờ nhận được đồ vật của phụ thân, càng thêm kích động.
“Đã chết.” Lục Trần mặt không biểu tình nói.
Hắc Ngọc Thần nghe vậy, giống như có một chậu nước lạnh từ đầu đổ xuống, xúc động đầy ắp lập tức lạnh đi, trong mắt lóe lên một chút ưu thương nhàn nhạt, nhưng không khóc ra.
Nam nhi không dễ rơi lệ.
Lục Trần thở dài một hơi, nói: “Năm đó phụ thân ngươi từng giúp ta một đại ân, ta thiếu hắn một nhân tình, sau này nếu có khó khăn, có thể tới tìm ta, ta tên Lục Trần, tới từ Vạn Kiếm tông.”
“Được.”
Hắc Ngọc Thần trầm mặc một hồi, gật đầu.
Lục Trần nói: “Sinh vật Hỗn Độn trong Đạo giới quá đáng sợ, võ giả đi vào không đến Tạo Giới cảnh, không phải đối thủ, ngươi vẫn là đến cửa vào Đạo giới chờ Đạo giới mở ra đi, nếu gặp phải sinh vật Hỗn Độn, ngươi rất khó sống sót.”
“Ta muốn tiếp tục tìm kiếm bản nguyên đại đạo, sau khi ra ngoài có thể tới tìm ta.” Lục Trần nói xong, thân hình lóe lên, trực tiếp biến mất trước mặt mấy người.
Lần này gặp được Hắc Ngọc Thần, giao di vật cho đối phương, cũng coi như là hoàn thành một tâm nguyện cho Hắc Sa tiền bối.
Trong mấy tháng kế tiếp, Lục Trần vừa tìm kiếm bản nguyên đại đạo, vừa tránh né sinh vật Hỗn Độn, bởi vì người vào quá nhiều, bản nguyên đại đạo về cơ bản đã bị tìm hết, không nhiều như lúc mới vào, cần mấy ngày thậm chí một tháng, mới tìm được một đạo như thế.
Trong một hẻm núi, Lục Trần vừa luyện hóa một bản nguyên đại đạo, đột nhiên cảm ứng được dao động chiến đấu kịch liệt.
Lục Trần bị giật mình bay lên không, ánh mắt nhìn về nơi xa, bên ngoài mấy vạn dặm, đang bạo phát một trận chiến đấu kinh thiên động địa, một võ giả nhân loại khiêu chiến một sinh vật Hỗn Độn giống như cổ thú.
Đó là một bóng dáng toàn thân phát sáng, cầm trong tay một thanh trường đao màu vàng, giống như chiến thần đứng sừng sững không trung, trường đao vũ động, từng ánh đao hoa mỹ chém vào trên người sinh vật Hỗn Độn, bắn lên tia lửa vàng bên ngoài thân thể nó.
Một người một sinh vật Hỗn Độn đại chiến, thanh thế to lớn, uy năng chiến đấu kinh người, dư âm sinh ra khiến cự sơn xung quanh bị san thành bình địa.
Sau khi giao chiến mấy hơi thở, bóng dáng bị kim quang bao phủ giơ cao trường đao màu vàng, trong chớp mắt, vô số ánh đao màu vàng lưu động, hoá thành một đồ án đao khí to lớn.
Cổ thú gầm thét, vảy đen chớp động lưu quang, phiếm cảm giác chất kim loại lạnh thấu xương, quanh thân tràn ngập Hỗn Độn khí, muốn ngăn cản một kích khủng bố này, song khi đồ án hạ xuống, bao lấy thân thể cổ thú, vô hạn đao khí tiến vào trong thân thể cổ thú.
Bịch một tiếng!
Cổ thú này lập tức nổ tung, nổ thành một đoàn huyết vụ.
Một viên bản nguyên thế giới màu xám trôi nổi giữa không trung.
“Đó là ai?” Lục Trần nhìn chằm chằm thân thể được ánh vàng rực rỡ bao lấy, trong lòng hơi có chút tò mò, rất hiển nhiên, có võ giả tiến vào trong Đạo giới thành công đột phá Tạo Giới cảnh, chém giết sinh vật Hỗn Độn.
Không chỉ Lục Trần, xung quanh cũng có vô số người đang quan chiến.
Lúc quang huy của bóng dáng kia thu lại, lộ ra dung mạo, đó là một thanh niên anh tuấn thần võ, thân hình thon dài cân xứng, thân thể không quá vạm vỡ, nhưng lại phát ra khí chất cái thế vô song, nhất là đôi mắt vô cùng lạnh lùng, tựa như mắt thiên thần, bễ nghễ tám phương.
“Là hắn!”
Lục Trần hơi giật mình.
Người chém giết cổ thú này không phải ai khác, đúng là Võ Vô Địch.
Hết chương 1911.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1912
Bạn cần đăng nhập để bình luận