Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1793: Cự Viên Hoàng Kim thần phục (2)

Thịt Cự Viên Hoàng Kim, bên trong chứa đựng tinh khí rất bổ người, Lục Trần ăn một miếng, tinh thần gấp trăm lần, cả người phiêu phiêu dục tiên.
“Ăn ngon!” Lục Trần phát ra âm thanh tán thưởng, sau đó bắt đầu cắn ăn miếng lớn.
“Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!” Cự Viên Hoàng Kim gào thét, không gian cũng bị gào vỡ, nhưng mà, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người nào đó, một miếng lại một miếng thịt đặt vào trong miệng.
“Ợ.”
Không bao lâu, Lục Trần tiêu diệt xong một khối thịt trên trăm cân, đánh một tiếng ợ no nê, đứng lên, nhìn về phía Cự Viên Hoàng Kim, dáng tươi cười xán lạn dị thường, nói: “Ngươi thần phục hay không thần phục ta?”
Cự Viên Hoàng Kim chửi ầm lên: “@
¥¥

#


.......”
Cự Viên Hoàng Kim hiện tại có tâm muốn giết hắn, làm sao có thể thần phục hắn.
Lục Trần cũng không nóng nảy, cười hì hì nói: “Ngươi một ngày không thần phục ta, như vậy mỗi ngày trên thân thể sẽ mất đi một miếng thịt, nguyên liệu nấu ăn mỹ vị, tạm biệt.”
Hiện tại lực lượng Lục Trần rất đủ, một ngày nào đó, Cự Viên Hoàng Kim sẽ thần phục mình. Ngày thứ ba hắn tới lấy nguyên liệu nấu ăn, cắt một miếng thịt từ cánh tay, nâng lên liền bỏ chạy, nhanh như chớp mà chạy ra phạm vi hoạt động của Cự Viên Hoàng Kim.
Cự Viên Hoàng Kim mắng to: “Sâu kiến @


......&


#.”
Cự Viên Hoàng Kim tức đến méo mũi, sâu kiến này thật sự coi hắn là nguyên liệu nấu ăn di động sao, nói được thì làm được.
Càng làm cho hắn bất đắc dĩ là, lần trước đã bị trộm đi một miếng thịt đằng sau, hắn liền không đi ngủ, đề phòng sâu kiến trở về lấy trộm thịt, nhưng không nghĩ tới, vẫn là bị đối phương thực hiện được.
Sau nửa canh giờ, Lục Trần cảm thấy mỹ mãn lau khóe miệng đi, nhìn về phía Cự Viên Hoàng Kim cách đó không xa với cuống họng đã khàn khàn hỏi: “Thần phục không?”
Lục Trần khí định thần nhàn, giữa đầu lông mày tràn đầy bộ dạng thoải mái, bởi vì thịt ăn quá ngon.
Cự Viên Hoàng Kim trừng mắt to như chuông đồng, miệng phun hương thơm: “Cút mẹ ngươi đi.”
Nhất là bộ dáng si mê của đối phương, để Cự Viên Hoàng Kim rất muốn một bàn tay đập chết hắn.
Lục Trần nghe xong lời này, cũng không có nói nhiều, quay đầu bước đi.
Vì thế, trong khoảng thời gian kế tiếp, Lục Trần thường thường đến trộm thịt, rất nhanh trên người của Cự Viên Hoàng Kim liền trở nên lồi lõm, cánh tay của hắn, hai chân, cùng với trên người, đều là những vùng lồi lõm, toàn bộ thịt bị Lục Trần trộm đi.
Hơn nữa, ở trong cửa Trấn Phong, Cự Viên Hoàng Kim không có tinh khí tẩm bổ, không thể khôi phục lại bộ dáng bình thường.
Sau khi Lục Trần thành công trộm thịt đi lần thứ mười một, Cự Viên Hoàng Kim triệt để sợ hãi, nước mắt rưng rưng nói: “Sâu kiến, đừng trộm thịt nữa, ta nguyện ý thần phục.”
Trong khoảng thời gian này, Cự Viên Hoàng Kim thật sự bị Lục Trần làm hỏng mất, hắn thề hắn chưa bao giờ gặp phải loại người vô sỉ như vậy, trộm thịt của hắn không nói, mà còn ăn nó ngay trước mặt hắn, điều này trong lòng cần biến thái cỡ nào, vặn vẹo bao nhiêu mới có thể làm đến một bước này.
Với lại, Cự Viên Hoàng Kim cũng kinh hồn táng đảm, vô cùng lo lắng, nếu như cứ tiếp tục kiêu ngạo, thịt trên người hắn một ngày nào đó sẽ bị tên đáng xấu hổ này trộm đi toàn bộ, bản thân sẽ biến thành một bộ xương lẻ loi trơ trọi.
Nghĩ đến hình ảnh kia, Cự Viên Hoàng Kim giật nảy mình rùng mình một cái.
Cự Viên Hoàng Kim cao ngạo, cuối cùng cũng cúi thấp đầu, tỏ ra yếu thế trước Lục Trần.
“Ngươi thật sự nguyện ý thần phục?” Lục Trần mặt không chút thay đổi nhìn Cự Viên Hoàng Kim, hỏi, kỳ thật trong lòng mừng như điên, hận không thể nhảy dựng lên, chẳng qua là nhịn xuống mà thôi.
“Ta nguyện ý.” Mí mắt Cự Viên Hoàng Kim cụp xuống, nhưng trong ánh mắt sâu xa hiện lên một tia tàn nhẫn.
“Làm cho hắn dâng ra tinh huyết bản mệnh, luyện hóa xonh, ngươi có thể khống chế tính mạng của hắn, sinh tử đều nằm ở một ý niệm của ngươi.” Một lời nói hư vô mờ mịt, truyền vào trong tai Lục Trần.
Trong bóng tối, Tu La Thần cũng không biết phải hình dung tâm tình như thế nào vào giờ khắc này, Lục Trần thật sự thành công khiến Cự Viên Hoàng Kim khuất phục.
Tu La Thần tiếc nuối thở dài, lúc trước sao hắn lại không nghĩ tới dùng loại chiêu không chính đáng này làm cho Cự Viên Hoàng Kim thần phục chứ.
Lục Trần nhìn về phía Cự Viên Hoàng Kim, cũng tiếc nuối nói: “Ai, sao ngươi lại nguyện ý thần phục vậy, ta còn chưa ăn đủ đâu.”
Cự Viên Hoàng Kim nghe nói như thế, lần nữa giật nảy mình, rùng mình một cái, sâu kiến này, sẽ không phải ăn thịt của hắn thành nghiện chứ.
“Dâng ra tinh huyết bản mệnh đi.” Lúc Cự Viên Hoàng Kim thấp thỏm, Lục Trần còn nói thêm.
Lời này, cũng làm cho đồng tử của Cự Viên Hoàng Kim hơi co rụt lại.
Cự Viên Hoàng Kim vốn định lật lọng, trước tiên bằng lòng thần phục, chờ sau khi Tu La Thần giải trừ phong ấn để hắn được tự do, hắn sẽ tìm người này tính sổ.
Nhưng ai có thể ngờ được người này lại yêu cầu hắn giao ra tinh huyết bản mệnh của mình.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Tu La Thần đã âm thầm trợ giúp đối phương, trước tiên Cự Viên Hoàng Kim thầm nguyền rủa Tu La Thần sinh con ra không có lỗ đít, sau đó lại cười giả lả nói: "Ừm, không giao tinh huyết bản mệnh ra được không?"
"Được." Lục Trần nghiêm túc nói: "Dù sao thịt trên người ngươi còn rất nhiều, có thể hoãn mấy ngày rồi giao tinh huyết ra cũng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận