Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1272: Phú Bà Triệu Hoán thuật thất bại

Đương nhiên, cách nghĩ này là sai lầm, vì Lục Trần sẽ không làm chuyện bàng môn tà đạo.
“Sư đệ, ngươi muốn trực tiếp tăng lên Thánh Vương cảnh viên mãn sao?” Đôi mắt đẹp của Nguyễn Trần Sương nhìn lên trên người Lục Trần, hỏi.
“Ừm.” Lục Trần gật đầu.
“Nơi này có năm vạn linh tinh, lấy dùng đi.” Nguyễn Trần Sương suy nghĩ rồi ném nhẫn không gian cho Lục Trần, sau đó đặt Lục Thần kiếm lên trên bàn rồi rời đi.
Số linh tinh này được xem là thù lao nàng cảm tạ Lục Trần đã cho mượn Lục Thần kiếm tham ngộ.
Lục Trần nhìn bóng dáng Nguyễn Trần Sương rời đi, người đó trong mắt hắn chính là tràn ngập mùi tiền… à không, là phú bà đầy mùi tiền.
Tiện tay cho năm vạn linh tinh, cũng quá ngang tàng rồi.
Đợi bóng dáng của Nguyễn Trần Sương hoàn toàn biến mất thì Lục Trần mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
“Không việc gì phải hâm mộ, năm sư phụ của ta cũng là phú bà, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà đi làm phiền bọn họ có phải không tốt lắm hay không.”
Lục Trần có chút rối rắm, lắc đầu, xoay người trở lại mật thất bế quan.
Năm vạn linh tinh ẩn chứa linh lực vô cùng khổng lồ, Lục Trần dùng nửa tháng mới tiêu hao hết.
Tu vi của hắn cũng nghênh đón một đợt tăng vọt, từ Thánh Vương cảnh sơ kỳ tăng vọt đến trung kỳ đỉnh phong.
“Thánh Vương trung kỳ đỉnh phong, chỉ tăng một chút như vậy thôi sao?” Lục Trần cảm nhận thực lực một lượt, trực tiếp ngây ra tại chỗ, không đúng, trước sau tổng cộng tiêu hao hơn sáu vạn linh tinh chỉ tăng lên một tiểu cảnh giới.
Tốc độ tăng trưởng chậm như vậy khiến Lục Trần muốn hộc máu.
Phải biết rằng yêu nghiệt như Liễu Mục tiêu hao năm vạn linh tinh tăng từ Thánh Vương sơ kỳ lên đến viên mãn.
Mà hắn tiêu hao hơn sáu vạn linh tinh mới tăng lên một tiểu cảnh giới.
“Đù, ta trở thành dạ dày lớn từ lúc nào vậy? Lục Trần hậm hực sờ mũi.
Ngay cả Thánh Vương cũng khó tăng lên như vậy, thì rất khó tưởng tượng sau này đến Chí Tôn cảnh, Thiên Tôn cảnh, phải tiêu hao bao nhiêu lượng lớn linh tinh mới có thể tăng lên.
“Muốn tăng lên viên mãn còn cần hai mươi vạn linh tinh.” Lục Trần tính toán đôi chút, kết quả khiến người ta tuyệt vọng.
Lượng tiêu hao này của hắn quả thực quá khủng bố, cho dù là thế lực cấp Thiên Tôn giàu có cũng không nuôi nổi hắn.
Hai mươi vạn linh tinh đủ để một võ giả tu luyện đến viên mãn đột phá Chí Tôn sơ kỳ, trực tiếp đưa đến Chí Tôn viên mãn.
Mà hắn chỉ là Thánh Vương sơ kỳ lại hao phí nhiều linh tinh như vậy, truyền ra ngoài có lẽ sẽ không ai tin.
Lục Trần giơ cao Giám Sát lệnh, khởi động thuật triệu hoán Phú Bà Hiện Thân thuật.
Lục Trần rót linh lực vào Giám Sát lệnh nhưng lần này Giám Sát lệnh lại không có phản ứng, Lục Trần hơi ngây người, sao sư phụ không xuất hiện, không đúng.
Đợi khoảng nửa nén nhang, vẫn không có phản ứng.
“Có lẽ sư phụ có chuyện quan trọng làm trì hoãn.” Lục Trần chỉ có thể suy đoán như vậy, nếu không, Phú Bà Hiện Thân thuật bách phát bách trúng sẽ không thể không thành công.
Đợi sau này gặp đại sư phụ với tam sư phụ, phải bảo bọn họ đưa cho hắn Giám Sát lệnh riêng.
Triệu hoán cái thứ nhất không được, lập tức triệu hoán cái thứ hai, cái thứ hai cũng không được thì triệu hoán cái thứ ba.
“Đau đầu!” Lục Trần xoa huyệt thái dương.
Phú Bà Hiện Thân thuật thất bại, mình đi đâu kiếm linh tinh đây?
Bỗng nhiên ánh mắt Lục Trần sáng lên, nghĩ ra một cách tốt.
“Tiểu Hi!” Lục Trần trực tiếp hét một câu.
“Ca ca!”
Không bao lâu, thiếu nữ Hi lập tức xuất hiện trước mặt Lục Trần, ánh mắt to với nước long lanh nhìn hắn.
Trong khoảng thời gian này, thiếu nữ Hi đã tu luyện ở động phủ bên cạnh hắn.
Cũng không thể nói là tu luyện, người đó rất dễ tiến vào trạng thái vô tri vô giác, cũng chính là tình hình lần đầu tiên Lục Trần gặp.
Nhưng chỉ cần hét lớn thì người đó sẽ tỉnh lại.
“Nào nào nào, ca ca nhờ ngươi một chuyện.” Lục Trần vẫy tay với nàng.
Thấy đối phương đi tới, Lục Trần lấy nhẫn không gian ra, nói: “Trong này ca ca có tổng cộng hơn bốn ngàn đan dược, ngươi cầm đến quảng trường bán giúp ca ca, nhớ bịa ra một câu chuyện thê thảm để kiếm đồng cảm, một viên đan dược thu mười linh tinh là được.”
“Việc này…” Thiếu nữ Hi chớp mắt, sau đó cười nói: “Được, ta sẽ bán giúp ca ca.”
Dừng lại một chút, thiếu nữ Hi nghiêng đầu hỏi: “Ca ca, cái gì là chuyện thê thảm.”
Lục Trần đưa ra ví dụ: “Ví dụ như thân thế ngươi thê thảm, từ nhỏ không cha không mẹ là một câu chuyện bi thảm.”
“Ồ, hình như ta hiểu rồi.”
“Ngoan, đi đi!” Lục Trần sờ đầu đối phương.
Thiếu nữ Hi cầm lấy nhẫn không gian của Lục Trần, nhảy nhót rời đi.
Nhìn thiếu nữ Hi rời đi, Lục Trần rất hài lòng.
Đám gia súc này của Kiếm Đế cung có đãi ngộ rất tốt, nam tử như hắn không bán đan dược được nhưng nữ tử thì chưa chắc, đặc biệt là cấp họa thủy như thiếu nữ Hi, tùy ý vắt ra mấy giọt nước mắt đã có thể nhận được đồng tình.
Chỉ là Lục Trần không biết người đó diễn kịch thế nào, nên trốn ở phía sau nhìn trộm.
Lục Trần ẩn nấp trong bóng tối, nhìn thấy thiếu nữ Hi đi tới quảng trường, trên cơ bản không cần nói chuyện đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt gia súc, bởi vì nam nhân đều là động vật thị giác, luôn thích ngắm phong cảnh xinh đẹp.
Thiếu nữ Hi đứng ở trên quảng trường, được rất nhiều gia súc nhìn chằm chằm.
Thiếu nữ Hi cũng không nói lời nào, chỉ đứng đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận