Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 231: Lạc mất bản thân trong từng tiếng đại ca

Lục Trần dò hỏi: "Đại ca, hôm nay đến đây là có mục đích gì?"
"Cái này..."
Trên mặt Tử Hằng lộ ra vẻ do dự không muốn, bộ dạng khó trả lời.
Lục Trần thấy Tử Hằng có chút xấu hổ thì cười nói: "Đại ca, ngươi có chuyện gì thì cứ nói."
Thấy Lục Trần mỉm cười, Tử Hằng cũng không ngượng ngùng nữa, nói rõ ý đồ đến: "Lục huynh, thật ra hôm nay ta đến đây là muốn xin một ly Tiên Nhân túy. Bởi vì lần trước sau khi uống xong, ta gần như chạm tới vách ngăn cách của Vương cảnh, nên lần này muốn uống thêm một ngụm để xem có thể đột phá Vương cảnh không."
"Loại chuyện nhỏ nhặt này, đại ca cần gì phải giấu, chỉ cần ngươi mở miệng, tiểu đệ có thể không cho ngươi sao?" Lục Trần cười nói.
Hắn đích thân lấy một cái chén đến, rót một chén cho Tử Hằng.
Một chén này, trọng lượng gấp ba lần trước, Tử Hằng mới Nguyên Thần cảnh tu vi, uống hết nhất định sẽ say.
Tử Hằng thấy Lục Trần cho hắn nhiều như vậy, một chén này có giá trị ít nhất mười ức Linh Thạch, Lục Trần quá mẹ nó hào phóng, hắn kết giao với người huynh đệ này thật không uổng phí.
Tử Hằng kích động nói: "Lục huynh, ngươi đối với ta là đại ân đại đức, ta không thể báo đáp."
Lục Trần cười nói: "Ngươi là đại ca của ta, giữa ngươi và ta không cần phải nói cái gì đại ân đại đức, như vậy rất khách khí."
Nhưng trong lòng lại thầm nói một câu: "Nếu cảm động như vậy thì giúp ta gánh vác một phần thù hận đi."
"Đúng, chúng ta là huynh đệ, không nói lời khách khí." Tử Hằng hít mũi một cái, cảm thấy sống mũi chua xót, trong lòng tràn đầy xúc động.
Lục Trần ân cần nói: "Đại ca, ngươi cứ uống từ từ, đừng uống hết một lần, nếu uống hết sẽ rất say, không tìm được cảnh giới huyền ảo nửa mê nửa tỉnh kia."
Thông thường, Tiên Nhân túy có tác dụng lớn nhất là khi khiến cho người ta nửa mơ màng nửa thanh tỉnh, lĩnh ngộ sự tồn tại của 'Thế' và 'Quy tắc', nhưng nếu qua cơn say mà hôn mê, sẽ không tìm được loại cảm giác này.
Tử Hằng vội nói: "Ta biết."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.
Trong hơn mười phút, Tử Hằng nhấp bảy tám ngụm, cả người đã buồn ngủ, khuôn mặt của Tử Hằng đỏ bừng, kéo lấy tay Lục Trần, xuất phát từ đáy lòng nói: "Lục huynh, đời ta tự hào nhất một việc, chính là kết giao với một vị huynh đệ như ngươi. Có ngươi ở đây, thật tốt quá."
Lục Trần nói: "Ngươi uống say rồi à?"
"Không." Tử Hằng lẩm bẩm một tiếng.
"Đây là mấy?"
Lục Trần duỗi ra hai đầu ngón tay, bình tĩnh hỏi.
"Một, hai, bốn, sáu, ơ, tại sao chúng lại chồng lên nhau?" Tử Hằng xiêu vẹo nói.
Thấy Tử Hằng gần như đã say, Lục Trần gọi tỳ nữ đi tìm Hàn Ngọc.
Chỉ chốc lát sau, Hàn Ngọc tới, liền vội vàng hỏi: "Lục công tử, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Hàn Ngọc có chút khổ sở, vừa cảm thấy đau đớn lại vừa sung sướng.
Lúc đầu, hắn rất vui mừng khi tìm được một viện trợ từ bên ngoài cường đại như vậy, cho đến gần đây, các thế lực bên ngoài cứ luẩn quẩn quanh Hàn phủ, thỉnh thoảng có thần niệm thăm dò, bọn họ rất khó hiểu, vì sao những thế lực này lại thăm dò bọn hắn.
Sau khi nghe ngóng một chút, hắn liền biết Lục Trần đã làm một số chuyện ở Thanh vực.
Lập tức trợn tròn mắt.
Hỗn thế đại ma vương, kẻ thù chung của Thanh vực, đắc tội người khác nhiều vô số kể.
Lúc này, Hàn Ngọc mới hiểu được tại sao lần trước Lục Trần lại yêu cầu hắn điều tra xem có bao nhiêu thế lực từ bên ngoài đến.
Lục Trần đắc tội nhiều thế lực như vậy, nếu tiến vào trong mộ địa Thánh chủ, ta đi cùng với hắn, sẽ không bị nhằm vào đấy chứ.
Trong lòng Hàn Ngọc đầy thấp thỏm và lưỡng lự.
Lục Trần mở miệng phân phó: "Ngươi đi tìm tộc Chân Long, Thánh Ma giáo, Thánh tử của Thánh địa Luyện Cổ, Thánh tử của Thiên Cơ các, Thánh tử của Thánh địa Cổ Thương, thiếu thành chủ thành Xích Long rồi nói là ta gọi bọn họ tập hợp."
Hàn Ngọc nghe xong mà lòng run lên, mấy cái thế lực này, không phải là có thù oán với Lục công tử ư.
"Nhanh lên một chút." Lục Trần liếc nhìn Hàn Ngọc, nói.
Hàn Ngọc rùng mình, vội vã đáp: "Được."
Sau đó, hắn nhanh chóng rời đi.
"Đại ca à, tiểu đệ đắc tội rất nhiều người, bọn họ muốn tới làm phiền ta ngay lập tức, làm sao bây giờ." Lục Trần liếc mắt nhìn Tử Hằng một cái, lẩm bẩm.
"Huynh đệ, ai dám tìm ngươi làm phiền, không biết ta bảo trợ ngươi ư." Tử Hằng đầu óc không tỉnh táo, lảo đảo loạng choạng bò lên, ôm lấy bả vai của Lục Trần, mùi rượu nồng nặc nói: "Huynh đệ, tìm ngươi làm phiền cũng chính là làm phiền tới ta, trời có sập xuống đại ca vẫn sẽ giúp ngươi chống lên."
"Có những lời này của đại ca, tiểu đệ an tâm rồi." Lục Trần mỉm cười.
Bên ngoài, Hàn phủ phái ra vô số người, gửi lời nhắn đến thế lực ở các tửu lâu.
Bên trong Cố gia.
Thái tử Chân Long nghe xong lời nhắn, sắc mặt u ám, sau đó đứng dậy, vung tay lên: "Đi, theo ta đi gặp lão âm bỉ này, ta mẹ nó không đánh cho hắn răng rơi đầy đất, tên của ta viết ngược lại."
Thái tử Chân Long dẫn theo hai vị lão giả, phóng lên tận trời, tiến về Hàn phủ.
Tuy người đã rời đi, nhưng uy áp Chân Long vẫn chưa tiêu tan.
"Người của tộc Chân Long đi đâu vậy?"
"Không biết, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn?"
Rất nhiều người nhìn thấy người của tộc Chân Long biến mất, tự lẩm bẩm.
Tần gia, thánh nữ của Thánh Ma giáo nhận được lời nhắn, đằng đằng sát khí, vung tay lên, gọi người rời đi.
"Mau nhìn, người của Thánh Ma giáo cũng có động tĩnh."
"Không chỉ đám bọn họ, còn có người của Thiên Cơ các, người của thánh địa Cổ Thương."
"Bọn họ muốn đi đâu vậy?"
Bất kỳ biến động nhỏ nào của những thế lực lớn ngoài vực cũng sẽ làm cho người khác chú ý, hiện giờ mấy thế lực cùng nhau ra ngoài, chắc hẳn có việc lớn xảy ra.
"Bọn họ đến Hàn phủ!"
Cuối cùng thì cũng có người lên tiếng.
Biết được mục đích của đám người.
Lục Trần, một cái tên rất bình thường, được dân chúng thành Cự Khuyết biết đến và truyền bá.
Trên cơ bản, tất cả mọi người đều biết có một người như thế.
Chủ yếu là các thế lực từ bên ngoài đến đều thăm dò người gọi là Lục Trần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận