Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 594: Hoa Điệp muốn gây chuyện

Lục Trần từ đầu đến cuối vẫn trông rất bình thản, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, khi chùm sáng hắc ám kia bắn tới, một tầng gợn sóng vô hình dao động, đấy là sức mạnh của quy tắc không gian, ảnh hưởng đến phiến hư không này.
Trong bán kính mười vạn dặm, tốc độ của tất cả các vật thể trở nên rất chậm, kể cả chùm tia hắc ám đang chiếu xuống kia.
“Quy tắc không gian.” Tráng hán đứng trên đỉnh núi cảm nhận được sự dao động trong không khí, cau mày.
Đây là một loại sức mạnh quy tắc cực kỳ đáng sợ, tu luyện đến cực hạn có thể thực sự đóng băng không gian. Nó cùng với quy tắc thời gian là hai loại sức mạnh đứng đầu.
Người bình thường cũng sẽ đau đầu nếu như gặp phải kẻ địch như vậy, chẳng trách Phán quyết giả lại phải thi triển Hắc Ám Tài Quyết.
Hơn nữa có vẻ như người này không có ý định giết Phán quyết giả, nếu không, chỉ cần sử dụng quy tắc không gian để ảnh hưởng đến hư không, e là Phán quyết giả có thể đã bị giết từ lâu.
“Chuyện gì vậy, ta không thể di chuyển, tại sao lại như vậy?”
Ngoài tráng hán, xung quanh còn có rất nhiều người đang theo dõi trận chiến ở cách đó mấy vạn dặm, nhưng vào lúc này, thân thể của bọn họ không thể động đậy, như thể bị ai đó cố định tại chỗ.
“Quy tắc không gian.”
“Người này nắm giữ quy tắc không gian, làm từng tia pháp tắc giam cầm không gian này.”
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã hiểu được, ánh mắt của bọn họ tràn ngập vẻ khiếp sợ.
‘Lục Trần’ sử dụng quy tắc không gian dễ dàng tránh được chùm sáng này. Nó rơi trên mặt đất, trực tiếp bắn ra một cái hố khổng lồ có đường kính ngàn dặm, sâu hàng vạn dặm.
Giờ khắc này, toàn bộ bí cảnh chấn động kịch liệt.
Răng rắc!
Ma nhãn khổng lồ trên bầu trời đột nhiên mở ra, vỡ tan thành nhiều mảnh như chiếc gương phản chiếu hình ảnh, sau đó hoàn toàn biến mất.
“Phụt!”
Phán quyết giả bị cắn trả, phun ra một ngụm máu đỏ đỏ tươi, cơ thể lung lay không đứng vững.
Ngay cả khi sử dụng Hắc Ám Tài Quyết cũng không thể làm gì người này được, nàng tuyệt vọng, tại saongười này có thể mạnh như vậy chứ, đồng thời nàng cũng hiểu rằng người này không muốn giết nàng.
Nếu không, nàng đã chết từ lâu.
“Đồ đệ của ta rất yếu đuối như vậy, lương thiện như vậy, tâm tư thuần khiết, không làm bất cứ điều gì quá đáng, một Đại Thiên Tôn như ngươi tại sao lại có thể ra tay chứ?” ‘Lục Trần’ nhìn Phán quyết giả một cách điềm tĩnh, chậm rãi lên tiếng, chứa đựng một sự uy nghiêm, chất vấn Phán quyết giả.
“Phụt!”
Phán quyết giả trợn trừng mắt, phun ra một ngụm máu khác.
Người thần bí này rõ ràng là đang trợn mắt bịa chuyện, mặc dù nàng thừa nhận rằng mình bắt nạt một tên Nguyên Thần cảnh đúng là có hơi lấy lớn hiếp nhỏ, nhưng mà cái tên kia lương thiện chỗ nào, tâm tư thuần khiết chỗ nào chứ.
Trong thức hải của Lục Trần, Hoa Điệp vỗ tay tán thưởng: “Đại tỷ uy vũ, đại tỷ ngươi đi được rồi, chuyện còn lại cứ giao cho ta, ta sẽ dạy cho nàng một bài học.”
“Ừ.”
Tô Nghênh Hạ gật đầu, sau đó thả quyền kiểm soát cơ thể của Lục Trần.
Ngay sau đó Hoa Điệp kiểm soát cơ thể của Lục Trần.
“Này này, Tứ sư phụ, ngươi đừng có gây sự mà.” Lục Trần vội vàng gọi.
Người mà Lục Trần sợ nhất chính là Tứ sư phụ Hoa Điệp, mặc dù không biết đã bao nhiêu tuổi, nhưng mà tính tình vẫn cứ ham vui như mới hau tuổi vậy, thích gây chuyện.
Tuy nhiên, Hoa Điệp lại bĩu môi nói: “Tiểu Lục Trần, đứa nhỏ vô lương tâm này, sư phụ định giúp ngươi trút giận thôi mà, sao lại gọi là gây chuyện được chứ.”
Phán quyết giả vốn đã cảm thấy khí tức của cường giả bí ẩn biến mất, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra là do đối phương sợ cơ thể này không thể chịu nổi sức mạnh của nàng nên đã rời đi.
Nhưng mà nàng còn chưa kịp hoàn toàn bình tĩnh thì một luồng khí tức khác lại trào ra, khiến cho đồng tử của nàng đông cứng lại.
Mặc dù luồng khí tức xa lạ này yếu hơn luồng khí tức vừa rồi, nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu.
“Chuyện gì vậy chứ, khí tức đã khác với khí tức trước đó.” Tráng hán đứng vững vàng trên đỉnh núi cũng cau mày khi nhận thấy sự thay đổi của khí tức.
Sau khi Hoa Điệp kiểm soát được cơ thể của Lục Trần, nàng bước một bước, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Phán Quyết giả.
Sau đó, dùng ánh mắt như đang quan sát kỹ lưỡng một nữ tử xinh đẹp, nhìn vào thân hình với cong quyến rũ của Phán quyết giả bằng ánh mắt rực lửa.
Phán quyết giả bị ánh mắt rực lửa này nhìn chằm chằm đến cả người mất tự nhiên, cơ thể trở nên căng cứng, da gà cũng nổi hết cả lên.
Hoa Điệp đánh giá Phán quyết giả một lúc, nhìn tới khi cả người nàng nổi hết cả da gà mới mở miệng nói: “Tiểu nữu, cười một cái cho ta xem nào.”
Hoa Điệp vừa mới mở miệng, long trời lở đất.
Hoa Điệp dùng giọng nói của Lục Trần cùng với ánh mắt rực lửa khiến cho người ta có cảm giác dẻo miệng.
Phán quyết giả sững người tại chỗ, không biết trả lời thế nào.
"Chậc chậc, khuôn mặt nhỏ nhắn này non mềm như sắp chảy nước ra rồi." Hoa Điệp đánh giá gương mặt của Phán quyết giả, sau đó làm một hành động khiến Phán quyết giả kinh hãi.
Ngay khi đối phương còn đang sững sờ, Hoa Điệp vươn tay ra nhéo mặt của Phán quyết giả.
"Haha, đúng là mềm thật." Hoa Điệp bật cười.
Thân thể yêu kiều của Phán Quyết giả cứng đờ tại chỗ, đôi mắt ngân hạnh trợn tròn. Sau đó thân thể chợt loé lên, di chuyển xa mấy ngàn thước.
Trong thức hải, Lục Trần há hốc mồm, đây quả thật là chuyện mà tứ sư phụ sẽ làm.
"Chạy đi đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận