Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1824: Canh rùa già (4)

“Không thành vấn đề.” Lục Trần gật đầu.
Theo sau, nhóm sáu người Tu La Đỉnh rời đi Sơn Hải giới, trở về Tu La giới.
Tiếp đó, đến phiên người Thần giới trở về, Lục Trần bọn họ đích thân tiễn bọn họ ngồi Truyền tống trận rời đi, Bạch Hi và Nguyệt Nhan cũng đã rời đi, bọn họ rời đi khiến Lục Trần cảm thấy vắng vẻ trong lòng.
Nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, bởi vì muốn gặp mặt, thật sự là quá đơn giản.
Ngoại lệ duy nhất là, Kiếm Thần thế mà ở lại.
Nguyên nhân Kiếm Thần ở lại rất đơn giản, đó là bởi vì nổi lên hứng thú với kiếm ý, còn nói muốn sắp xếp đệ tử Kiếm Thần sơn tới tu hành.
Đối với đề nghị của Kiếm Thần, hai vị Kiếm Đế đáp ứng.
Đầu tiên, lần này Kiếm Thần tới trợ giúp Sơn Hải giới, ân tình quá lớn, mặt khác nếu Kiếm Thần tu hành Đại Phá Diệt kiếm, cũng có thể lấy chỗ, Kiếm đạo bất đồng của hai thế giới va chạm, có thể đưa đến tác dụng tôi luyện lẫn nhau.
Sơn Hải giới, cũng từng bước khôi phục yên tĩnh.
Sau đó, rốt cuộc không cần lo lắng tiến công của Thiên Yêu nữa.
Chỉ là, vô số gia đình, vẫn chưa khôi phục lại từ trong đau xót do thân nhân tử trận.
Thời gian của Lục Trần, cũng khó có được nhàn rỗi, không phải bầu bạn một lát với sư muội, thì là chỉ điểm đồ đệ hờ An Tường Vi tu hành.
Thiên phú của An Tường Vi rất cao, không cần Lục Trần quan tâm, vô cùng hài lòng.
Mà An Tường Vi đối với vị sư tôn Lục Trần này lại không quá hài lòng, bởi vì người sư tôn này có vẻ như không đáng tin cậy lắm, thời gian chỉ điểm nàng rất ít.
Mỗi lần chỉ điểm nàng một xíu là lại chạy.

Trong một toà thành vô danh, một nam một nữ đi trên đường phố, vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
Thanh niên mắt kiếm mày sao, tướng mạo đường đường, khí tức phảng phất như kết hợp cùng thiên địa, lộ vẻ siêu nhiên thoát tục.
Thiếu nữ mặc váy dài trắng thuần, ngũ quan tinh xảo ngọt ngào, tựa như không thuộc về trần tục, kỳ ảo xuất trần.
Một nam một nữ mười ngón đan nhau, tùy ý dạo bước.
Mọi người xung quanh âm thầm cảm khái trong lòng, hay cho một đôi thần tiên quyến lữ, giống như vốn nên là một đôi trời đất tạo thành.
Loại địa phương nhỏ này lại tới một đôi nam nữ trẻ tuổi xuất chúng như vậy, khó có thể gặp được.
Đột nhiên, thanh niên hắt xì một cái, có chút buồn bực vuốt lỗ mũi, cạn lời nói: “Ai đang mắng ta ở sau lưng, còn chưa xong nữa sao?”
Bên cạnh, làm bạn hắn tuyệt mỹ thiếu nữ cười khúc khích, nói: “Sư huynh, ngoài An Tường Vi ra còn có thể là ai, ai bảo ngươi không chỉ điểm nàng tu hành.”
Thanh niên cười nói: “Sư muội, không phải do ta bầu bạn với ngươi sao?”
Một nam một nữ này, đúng là Lục Trần và Liễu Khuynh Thành.
Cuối cùng, hai người tới một tửu lâu, tự mình tìm vị trí yên tĩnh ngồi xuống.
Trong tửu lâu, thực khách vô số, vô số người đều đang tuyên dương công tích của Lục Trần.
Bởi vì tình hình giới chiến đã lưu truyền rộng rãi trong đám người, tất cả mọi người đều biết, nguyên nhân giới chiến thắng lợi, không thể bỏ qua công lao của Lục Trần.
Lục Trần từ thế giới khác, mang về viện quân, mới đưa đến thắng lợi cho giới chiến.
Lục Trần yên lặng nghe, không nói lời nào.
Mãi đến sau khi cơm nước xong, một tiên sinh kể chuyện vẫn miệng lưỡi lưu loát tán dương hắn.
Lục Trần đứng dậy, đi qua, hỏi: “Lục Trần thật sư có tốt như ngươi nói sao?”
Tiên sinh kể chuyện bị quấy rầy, vẻ mặt tức giận, sau đó trừng lớn mắt, kích động nói: “Ngươi, ngươi, ngươi là Lục Trần.”
Người có tên, cây có bóng.
Thiên hạ không ai không biết ngươi.
Lục Trần tiện tay ném xuống linh tinh không hạn độ, nói: “Khen, tiếp tục khen, lời này ta thích nghe.”
Người xung quanh: “…”
Cách đó không xa, Liễu Khuynh Thành mặt đầy cạn lời nhìn sư huynh mình vung linh tinh, chỉ để nghe người khác tán dương hắn.
Đối với độ mặt dày của sư huynh mình, Liễu Khuynh Thành cực kỳ chịu phục.
Người xung quanh cực kỳ cạn lời nhìn Lục Trần, người nam nhân lấy sức một người cứu vớt Sơn Hải giới, lại được kiếm tu cùng tôn Kiếm Đế trong truyền thuyết này, sao lại cảm thấy có hơi vô sỉ vậy.
Người khác là Kiếm Đế, hắn là Tiện Đế?
Nhưng rất nhanh, bọn họ thấy mắt chợt hoa, phát hiện một nam một nữ biến mất không thấy, rời đi thế nào cũng không nhìn ra.
Trong thời gian kế tiếp, Lục Trần mang theo Liễu Khuynh Thành đi khắp núi sông đầm ngòi, danh thắng cổ tích tại Sơn Hải giới, giống như lữ khách bình thường, trải nghiệm nhân sinh muôn màu, ngắm nhìn hồng trần phồn hoa.
Bởi vì sau khi giới chiến qua đi, vô số thế lực đều mất đi cường giả Thiên Tôn trở lên, những hoàng triều, thế lực trung đẳng tổn thất nặng nề, cao tầng gần như tử vong toàn bộ, Chí Tôn đã là chiến lực đứng đầu, chỉ có thế lực nhất lưu, có thể còn lại Thiên Tôn, hay là Đại Đế trọng thương.
Tóm lại, hai người từng tới vô số địa phương, võ giả Thiên Tôn nhìn thấy được rất rất ít.
Chẳng qua, đây cũng chỉ là tạm thời, có lẽ lại cách mấy ngàn năm, vài vạn năm nữa, cường giả lại sẽ như măng mọc sau mưa, nghênh đón một thời đại vàng son.
Trên một đỉnh núi, Lục Trần lẳng lặng đứng thẳng, đế quang quanh thân ngút trời, chói lọi vô cùng.
Trong mười năm nhàn rỗi, Lục Trần bầu bạn với sư muội đi khắp Sơn Hải giới, khó có được thả lỏng lại, tâm cảnh gột rửa, đạt được thăng hoa, cảnh giới của hắn có đột phá, đột phá đến Thánh Đế trung kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận