Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1686: Bàng Vân đạo tổ (2)

Con thằn lằn lớn kia là một yêu vật cấm kỵ, sau khi chiếm cứ Thâm Uyên giới, một hơi hút đi chín thành linh khí, đại địa không có đủ linh khí tẩm bổ, dựng dụcthiên tài địa bảo và hình thành mạch khoáng linh tinh…
Vừa nãy những người này lộ vẻ kinh ngạc và tham lam, cũng không phải bởi vì một viên linh tinh trân quý đến cỡ nào, mà là nghi ngờ mình có thể có một mạch khoáng linh tinh.
“Không cần!” Lục Trần thản nhiên nói, mặc dù trong lòng đoán được đại khái nhưng hắn không chút kinh hoảng, khoát tay sai ông chủ khách điếm mở cho hắn một gian phòng.
Ông chủ khách điếm nghe thấy lời nói của Lục Trần, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Đối phương kiên trì ở lại trong thành, như vậy mạch khoáng linh tinh phía sau hắn sẽ rơi vào trong túi của thành chủ.
Sở dĩ hắn khuyên đối phương rời đi không phải vì hắn là một người tốt. Nếu như đối phương rời khỏi thành trì, mình có thể lén lút theo đuôi, đánh cướp đối phương, ép hỏi ra vị trí mạch khoáng linh tinh sau lưng.
Nếu có một mạch khoáng linh tinh, có lẽ mình có thể đột phá Thần Vương cảnh, trở thành cường giả nổi tiếng trong thành.
Suy cho cùng thành chủ bây giờ chính là nhờ lúc trước trùng hợp đoạt được một mạch khoáng linh tinh từ trong tay người khác, mới thăng cấp thành Thần Vương.
Chỉ dựa vào linh tinh vỡ để tu luyện, không biết ngày tháng năm nào mới có thể đột phá Thần Vương.
“Khách quan, tùy ngươi vậy.” Ông chủ khách điếm cười thật thà, sắp xếp cho Lục Trần một gian phòng.
Nhìn bóng lưng của Lục Trần, trong lòng ông chủ khách điếm thầm mắng đồ ngu.
Cùng lúc đó, một thanh niên tầm thường vội vã chạy ra ngoài từ trong đại sảnh. Thanh niên này chạy một mạch qua bốn con phố, cuối cùng đi tới cửa một phủ đệ khí phái rộng rãi, thở không ra hơi nói với thủ vệ ở cửa: “Tiểu, tiểu nhân có tình báo quan trọng báo cho thành chủ.”
“Chuyện gì?”
Hộ vệ liếc nhìn thanh niên, vẻ mặt ít nhiều có chút khinh thường.
Loại nhân viên tầng dưới chót này cũng muốn gặp thành chủ, có tư cách sao?
“Ta, ta biết một mạch khoáng linh tinh.” Thanh niên nhanh chóng nói.
“Cái gì?”
Trên mặt hai hộ vệ lập tức lộ ra vẻ kinh sợ, một người trong đó nhanh chóng nói: “Ngươi chờ, ta đi báo cho thành chủ.”
Chỉ chốc lát sau, hộ vệ rời đi đã quay lại, nhìn thanh niên nói: “Thành chủ cho ngươi đi vào.”
Thanh niên đi theo hộ vệ, đi tới chính sảnh, một nam tử mập mạp ngồi trên một cái ghế, mặc trang phục rộng rãi, thần thái nhàn nhã nếm trà.
“Bái kiến thành chủ!” Thanh niên nhìn thấy nam tử mập mạp, vội vàng cung kính nói.
“Ngồi đi!”
Nam tử mập mạp dùng ánh mắt tỏ ý bảo đối phương ngồi xuống.
“Thành chủ, không cần, tiểu nhân đứng là được!” Thanh niên vội vàng nói.
Thành chủ nói một câu khách sáo, hắn cũng không thể coi là thật, nếu không ngày hôm sau mình có thể là bữa ăn tối của chó hoang đấy.
“Ngươi nói có tin về mạch khoáng linh tinh, thật hay giả?” Nam tử mập mạp không để tâm hỏi.
“Là thật!” Thanh niên vội vàng nói: “Mới vừa rồi có người lấy linh tinh ra, hơn hai mươi người tận mắt nhìn thấy, tiểu nhân không dám nói láo.”
Nam tử mập mạp khẽ gật đầu, thanh niên không dám dùng loại chuyện này lừa gạt hắn, ánh mắt nam tử mập mạp rơi vào trong hồi ức, lúc bấy giờ hắn còn là một Chân Thần nho nhỏ, vốn tưởng rằng cả đời vô vọng thăng cấp Thần Vương, nhưng mà hắn lọt mắt xanh của trời cao, chiếm được một mạch khoáng linh tinh.
Khi hóa đạo, dựa vào linh khí hùng hậu phụ trợ, nâng hắn lên bảo tọa Thần Vương, linh tinh còn lại trực tiếp dẫn hắn tới đỉnh phong, trở thành cường giả đệ nhất hoàn toàn xứng đáng trong thành.
Sau khi nắm trong tay một thành, hắn trắng trợn phái người tìm kiếm linh tinh, song gần như không tìm được.
Nam tử mập mạp cũng biết, mình có được một mạch khoáng linh tinh đã là chó ngáp phải ruồi.
Bởi vì trước đó Bàng Vân đạo tổ một hơi hút gần hết mạch máu của Thâm Uyên giới, suýt nữa biến thành tử giới.
Phải tìm được linh tinh đã hình thành quá khó khăn, cho dù những cường giả cấp Thần Hoàng cũng dùng linh tinh vỡ.
Hôm nay lại nghe thấy tin về mạch khoáng linh tinh, thoạt nhìn ngoài mặt nam tử mập mạp rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã cuồn cuộn sóng biển ngập trời.
“Cho ta thêm một linh tinh là ta có thể trùng kích Thần Hoàng rồi.” Nam tử mập mạp nghĩ tới đây, trong mắt hiện lên một chút lửa nóng.
“Khen thưởng hắn một vạn linh tinh vỡ, sau đó gọi Mông Vưu tới cho ta, ta có chuyện phân phó.” Nam tử mập mạp nhìn hộ vệ bên cạnh phân phó.
Chỉ là mới vừa nói xong đã cảm thấy không ổn, đệ nhất cường giả Mông Vưu dưới tay hắn đã ở Chân Thần đỉnh phong, nói không chừng đứng trước lợi ích khổng lồ sẽ trở mặt phản bội hắn mất, cho nên hắn nói: “Bỏ đi, đích thân ta đi.”
Một nam tử mập mạp nhanh chóng hạ xuống chỗ trọ của Lục Trần. Khi hắn đi vào đại sảnh, một đạo uy tràn ra khiến đại sảnh lặng ngắt như tờ, ông chủ khách điếm vội vàng nghênh đón và cung kính gọi: “Bái kiến thành chủ.”
Ông chủ khách điếm thầm run lên, không ngờ thành chủ đến nhanh vậy, nhưng cũng hợp tình hợp lý vì mạch khoáng linh tinh cực kỳ quý giá, nếu thành chủ có một mỏ linh tinh, không chừng có thể trùng kích cảnh giới Thần Hoàng.
“Người đâu?” Nam tử mập mạp nôn nóng hỏi, ánh mắt vô cùng sốt sắng.
“Người này vẫn đang ở khách điếm.” Ông chủ khách điếm trả lời, sau đó báo cho hắn số phòng của người đó.
Cơ thể nam tử mập mạp lóe lên, bay thẳng tới phòng của Lục Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận