Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 665: Đừng vu oan hình tượng quân tử của ta (2)

Trước đó Lục Trần để lại ấn tượng không tốt nên ở đây không ai chào đón hắn.
Kể cả thị nữ của u Dương Ngọc Thường châm chọc bên cạnh giống như có thù với Lục Trần.
Lục Trần làm như không nghe ra châm chọc, nhìn đối phương, xua tay: “Một tiểu nha đầu như ngươi còn hiểu, tại sao ta lại không thể hiểu, bỏ đi, không so đo với tiểu nha đầu như ngươi.”
Lục Trần làm ra thái độ rất độ lượng.
“Ngươi nói ai nhỏ chứ?” Thị nữ giận đến vẻ mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn lấy Lục Trần.
“Nói ngươi đó!” Lục Trần nghiêng mắt nhìn người đó, lười biếng nói.
Hắn không biết rõ lời mà bản thân nói ra thiếu đánh cỡ nào.
“Tiểu thư, ngươi xem người này đáng ghét quá rồi, có thể đuổi hắn đi không?” Thị nữ báo oán với u Dương Ngọc Thường.
Từ đầu đến cuối u Dương Ngọc Thường chỉ duy trì nụ cười mỉm, không tức giận, ánh mắt xinh đẹp nhìn lên trên người Lục Trần: “Các hạ cũng hiểu âm luật nhất đạo sao.”
“Có hiểu đôi chút, hiểu đôi chút!” Lục Trần “khiêm tốn” nói: “Có nghe sư muội ta đàn tấu rất nhiều lần, không hiểu cũng phải hiểu.”
Người ở đây nghe Lục Trần nói vậy, toàn bộ đều trợn trắng mắt, nghe qua rất nhiều lần và biết đàn tấu có liên quan gì sao, lẽ nào nghe qua là biết đàn à.
May mà u Dương Ngọc Thường vốn không làm khó Lục Trần, ví dụ cố ý khiêu khích Lục Trần đàn tấu để mất mặt, nàng thu đàn lại, chậm rãi đứng lên, hoàn toàn bại lộ tư thái kinh người trước mặt bao người, đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh một vòng, rồi mở miệng nói: “Các vị, ta phải đến Vạn Trọng phong khiêu chiến rồi, các vị cứ tùy ý.”
u Dương Ngọc Thường nói xong, bóng dáng xinh đẹp bay về phía Vạn Trọng phong giống như một tiên nữ.
Đỉnh thứ nhất, Vạn Trọng phong.
Đỉnh núi này không tính là quá cao, cũng chỉ khoảng ba ngàn trượng, lúc này Lục Trần đứng dưới chân núi với rất nhiều người, ngẩng đầu quan sát cả ngọn núi, trên đỉnh núi lan tràn ra từng luồng sơn thế, hình thành uy áp, rũ xuống trên thân mọi người.
Nói cách khác, chỉ cần đi đến phạm vi đỉnh núi là có thể cảm nhận được sơn thế, một loại uy áp rất độc đáo.
Sơn thế là một hiện tượng rất bình thường.
Thật ra bên ngoài mỗi một đỉnh núi đều có sơn thế, chỉ là mạnh hay yếu.
Ví dụ như một đỉnh núi thấp, người đứng trước mặt không cảm nhận được gì đó là vì sơn thế quá yếu.
Một ngọn núi vạn trượng đứng sừng sững trước mặt ngươi, hùng vĩ ngoạn mục, lại không cảm thấy bản thân nhỏ bé, đây chính là sơn thế.
Có những sơn thế giống như uy áp, rất khó lên đến đỉnh.
Vạn Trọng phong có tổng cộng tám mươi mốt đỉnh núi, trên mỗi đỉnh núi đều có hơn trăm luồng sơn thế tương đối độc đáo.
Hình thành một bảo địa có thể tôi luyện Nguyên Thần cảnh.
Nếu như lên đỉnh thành công thì sẽ có một tia sơn thế nhập vào trong cơ thể, hấp thu càng nhiều sơn thế thì sau này phá Vương cảnh sẽ lĩnh ngộ thế mạnh mẽ.
Có rất nhiều người nhanh chóng leo lên đỉnh núi đầu tiên, dung hợp từng tia sơn thế, sau đó đi tới đỉnh tiếp theo.
So sánh mà nói, sơn thế của ba mươi đỉnh núi đầu tiên đều tương đối yếu, thiên kiêu tới đây đều có thể dễ dàng lên đỉnh, nhưng dần đến phía sau, sơn thế trở nên mạnh, rất có thể thất bại, cần phải không ngừng khiêu chiến, cho đến khi lên đỉnh.
Lục Trần tùy ý nhìn lướt qua, sau đó bay lên trời giống như những người khác.
Lúc bay lên trời, Lục Trần gặp phải một tia trở ngại nhưng không thể tra ra tia trở ngại này, trong nháy mắt đột phá mà đi.
Lúc đột phá trở ngại, từng tia thế vô hình gia trì trên thân mình.
Lục Trần lên như diều gặp gió, chỉ mất mười giây đã lên đỉnh thứ nhất.
Lục Trần đứng trên đỉnh thứ nhất, xung quanh còn có mấy người ngồi xếp bằng trên mặt đất cảm ngộ sơn thế.
“Cảm giác thật kỳ diệu!” Lục Trần đăm chiêu nói.
Trong vòng mười giây, hắn không ngừng lên đỉnh, hắn có thể nhận ra từng luồng lực lượng vô hình dung nhập vào trong cơ thể nhưng lại không tăng cường tu vi của mình, rất kỳ lạ.
Có lẽ đây chính là cái gọi là sơn thế vô hình.
Lục Trần rời khỏi nơi này, khiêu chiến đỉnh thứ hai, cũng lên đến đỉnh trong vòng mấy giây.
Ba mươi đỉnh núi đầu tiên đối với Lục Trần đều không có áp lực.
Từ đỉnh núi thứ hai mươi lăm đến đỉnh thứ ba mươi, Lục Trần phát hiện rất nhiều người đang cắn răng chống cự, chậm rãi lên đỉnh, đối với bọn họ thì luồng áp lực này rất mạnh.
Lúc mọi người thừa nhận áp lực lớn khi lên đỉnh thì một bóng dáng như đi trên mặt đất bằng phẳng lướt ngang qua trước mặt bọn họ.
“Người này là ai, lẽ nào không cảm giác được áp lực sao?”
“Mạnh thật, giống như là tản bộ đi lên vậy!”
Vô số người nhìn thấy cảnh này, lần lượt ngạc nhiên đứng lên, lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ cảm giác bị đối xử không công bằng, mỗi lần bọn họ tăng lên một khoảng cách thì sơn thế mênh mông đập vào mặt, đè bọn họ không thở nổi.
Nhưng nhìn qua người bên cạnh, mặt không đỏ tim không nhảy hơi thở không gấp.
“Là hắn, nam tử nói chuyện thô tục đó!” Có người kinh ngạc hét lên.
Đây là người lúc trước u Dương Ngọc Thường chào hỏi, lời nói thô tục không chịu nổi của Lục Trần đã để lại ấn tượng sâu sắc cho bọn họ.
“Là hắn, thanh niên xảy ra xung đột với Hoàng Cực tông!” Cũng có người kinh ngạc hét lên.
Đây là người ngày đó đã gặp Lục Trần ở thành Vạn Trọng.
Đối phương không chỉ xảy ra xung đột với Hoàng Cực tông, hơn nữa còn tiện tay giết một cấp Thánh Tử, đồng thời còn xuất ra năm viên đan dược cửu phẩm, treo thưởng tính mạng của một Thánh cảnh, cũng tạo thành chấn động rất lớn trong lòng người ta, cho nên ấn tượng rất sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận