Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1476: Mùi thịt nướng

Mấy quân đoàn tiếng như kinh lôi, chấn động trời cao, trên người bọn họ tản ra khí tức sát phạt đáng sợ, thiên địa hóa thành một mảnh đỏ tươi.
Mọi người trong Sơn Hải giới thấy một đội lại tiếp một đội quân đoàn xuất hiện, trong lòng run rẩy kịch liệt, Luyện Ngục Hoàng muốn dấy lên đế chiến.
Giọng nói trong trèo lạnh lùng của Tô Nghênh Hạ cất lên: “Nếu Luyện Ngục Hoàng đã muốn khai chiến, vậy triệu tập cường giả chủ thành tới đây.”
“Haiz, đế chiến lại bắt đầu rồi.” Trong đám người, một người đi ra, cầm trong tay kèn lệnh chiến đấu thổi lên, âm thanh hùng hậu truyền vang ra, rất nhanh đã lan đến Giới thành.
Lúc người tu luyện trong Giới thành nghe được tiếng kèn, mở mắt, lần lượt từng bóng người bay lên trời, chạy đến chiến trường, đứng ở một bên Sơn Hải giới, cũng có mấy chục vạn người, tạo thành cục diện giằng co giữa hai quân.
Tô Nghênh Hạ đứng dậy chắp tay, nhìn Luyện Ngục Hoàng lạnh giọng nói: “Luyện Ngục Hoàng, hy vọng ngươi khiêm tốn một chút, đừng làm mấy chuyện lén lút ép ta xuất thủ.”
Hai quân giao chiến, có một quy tắc ngầm được công nhận, đó là cảnh giới cao không thể chèn ép cảnh giới thấp.
Ví dụ như cường giả Thánh Đế cảnh, một ý niệm là có thể tuỳ tiện mạt sát một mảng lớn Thiên Tôn cảnh, nếu như cảnh giới cao coi thường quy tắc chiến trường, sôi nổi xuất thủ với cảnh giới thấp, người hai bên đều không chịu nổi hậu quả này, phỏng chừng mới giao chiến một lần, người liền tử vong toàn bộ.
Hơn nữa Thiên Yêu giới xem như một bên xâm lấn, Thiên Đế cảnh không vượt giới được, chỉ có thể cách giới vực xuất thủ.
Chỉ cần Luyện Ngục Hoàng coi thường quy tắc, như vậy là Tô Nghênh Hạ có thể xuất thủ, trắng trợn tàn sát võ giả cảnh giới thấp.
Ánh mắt Luyện Ngục Hoàng lấp lóe, tuy hắn không muốn coi thường quy tắc, nhưng chỉ dựa vào một mình hắn thì không ngăn được tàn sát của Tô Nghênh Hạ.
Đột nhiên, trong mắt Luyện Ngục Hoàng lộ ra vẻ vui mừng.
“Gràooo.”
Một âm thanh gầm gừ truyền đến, chấn nát màng nhĩ, nguyên thần rất nhiều người chịu phải trùng kích, khí huyết sôi trào, phát ra tiếng rên rỉ.
Một khí tức như cơn sóng lớn khủng bố ngập trời đè ép mà tới, dẫn đến không gian run rẩy kịch liệt, trong lạch trời, một Ma Long Thâm Uyên dài không biết bao nhiêu vạn trượng ẩn hiện, ma uy quanh thân quay cuồng, khuấy lên sóng đen đáng sợ, con ngươi giống như hai vầng trăng máu, lóe ra thần sắc lạnh giá.
Ma Long Thâm Uyên biến mất, một bóng dáng phủ xuống, đáp xuống bên cạnh Luyện Ngục Hoàng, người này mặc một bộ hắc bào, trên người có một luồng uy thế ngập trời lưu động.
“Lai huynh.” Luyện Ngục Hoàng đứng dậy, ôm quyền với nam tử hắc bào, nam tử hắc bào xuất hiện trước mặt hắn tên là Long Lai, Hoàng Chủ của tộc Ma Long Thâm Uyên.
Ma Long Thâm Uyên, thuộc chi nhánh tộc Ma Long, bộ tộc này đặc biệt cường đại, chi nhánh đều có Thiên Đế cảnh tọa trấn.
Luyện Ngục Hoàng không nghĩ tới Long Lai sẽ xuất hiện, xem ra Long Phi Tường cũng bị giết ở bên trong, nếu như hai người bọn họ động thủ là có thể kiềm chế Tô Nghênh Hạ, thuận tiện làm trái quy tắc một chút.
Theo Long Lai xuất hiện, từng quân đoàn Ma Long Thâm Uyên cũng xuất hiện, người mặc khôi giáp lạnh giá, ánh mắt sắc bén, khí huyết điên cuồng gào thét.
Tô Nghênh Hạ nhìn thấy Long Lai xuất hiện, sắc mặt hơi đổi, nếu như chỉ có một mình Luyện Ngục Hoàng, nàng có thể tuỳ tiện áp chế, nhưng bây giờ Long Lai hiện thân, hai người cho dù cách giới vực, cũng hoàn toàn có thể làm vài chuyện lén lút.
Con ngươi lạnh giá của Long Lai rơi vào trên người Tô Nghênh Hạ, lạnh giọng nói: “Tô Nghênh Hạ, nếu ngươi đã muốn dấy lên giới chiến, ta thỏa mãn ngươi, người đi vào lần này, một người cũng đừng nghĩ sống sót đi ra.”
Trong lòng Long Lai giận dữ, lúc đầu đang lúc bế quan, đột nhiên cảm ứng được con nối dòng chết đi, bất chấp mọi thứ giết tới đây.
Tuy là đạt tới cảnh giới này như hắn, có mấy trăm con nối dòng, chết đi một đứa cũng không có gì, nhưng Long Phi Tường là đứa có thiên phú tốt nhất trong rất nhiều con nối dõi, tương lai có hy vọng đạt tới cấp độ của hắn, bây giờ nửa đường chết yểu, nội tâm Long Lai bùng cháy lửa giận, rất muốn đạp bằng Sơn Hải giới.
Ánh mắt Tô Nghênh Hạ lạnh nhạt lướt qua Long Lai, trong miệng chậm rãi phun ra một câu châm chọc: “Nếu yêu quý nhi tử kia của ngươi như vậy, cần gì phải để hắn vào Thời Quang giới tìm cơ duyên, chết bên trong đó, chỉ có thể nói là thực lực không đủ, thế nào, ngươi muốn làm trái với quy tắc chiến trường à?”
Long Lai cường thế trả lời: “Làm trái quy tắc chiến trường thì lại thế nào?”
Hiện tại Long Lai chỉ muốn mạt sát người vào Thời Quang giới, báo thù cho nhi tử hắn.
Cả người Luyện Ngục Hoàng bỗng nhiên nhẹ nhàng đi rất nhiều, cười ha ha nói: “Tô Nghênh Hạ, đều lùi một bước, chỉ cần đồ đệ ngươi tử vong, bọn ta sẽ không làm trái quy tắc chiến trường, thế nào?”
Trong mắt Tô Nghênh Hạ tràn đầy cười gằn nhìn hai người nói: “Nếu các ngươi làm trái quy tắc, cũng đừng trách ta mạt sát Thiên Yêu dưới Thánh Đế.”
Long Lai lạnh lùng nói: “Hai người bọn ta xuất thủ, ngươi ngăn không được, hôm nay mặc kệ nói gì, đồ đệ ngươi ắt phải chết.”
Long Lai vừa nói xong lời tàn nhẫn, đột nhiên hơi ngây ra, người xung quanh cũng ngẩn cả người, trong nháy mắt, xung quanh trở nên yên tĩnh dị thường.
“Ấy, mùi gì vậy?”
“Mùi thịt nướng hay sao ấy?”
Trong lúc bất chợt, trên chiến trường vốn vô cùng nặng nề, đột nhiên thổi qua một mùi hương thịt nướng, mọi người hơi ngớ ra, trong tình huống thế cục nghiêm trọng như vậy, còn ai có tâm trạng nướng thịt, rất nhanh bọn họ đã cảm thấy không bình thường, dường như mùi hương thịt nướng là từ cửa vào Thời Quang giới truyền đến.
Một lúc sau, mọi người xì xào bàn tán lên.
Long Lai đột nhiên tức sùi bọt mép, mắt nhìn chằm chặp cửa vào Thời Quang giới, trên người bộc phát ra khí tức đáng sợ, hư không xung quanh vặn vẹo, tiếng ầm vang không dứt.
Long Lai cảm nhận được trong mùi hương thịt nướng có một khí tức quen thuộc, đó là khí tức của Long Phi Tường.
Con nối dòng Long Phi Tường của hắn, lại bị người ta nướng lên ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận