Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 820: Vừa hay ta cũng cần một thị nữ

Dưới đáy biển sâu này, Lục Trần cảm giác được vài luồng khí tức ẩn núp mịt mờ, dường như dưới đáy đại dương đang có một con quái vật cùng với hơi thở của nó đang ngủ say.
"Nơi này chính là Biển Chết trong truyền thuyết sao?" Lục Trần nhìn về phương xa rồi tự lẩm bẩm.
Tương truyền ở Đế Nữ vực có một vùng Biển Chết có ranh giới vô biên vô hạn, dưới đáy biển được chôn vùi rất nhiều bảo vật nên đã thu hút vô số người tới đây thám hiểm.
Biển Chết đầy rẫy nguy hiểm và là một nơi đầy hỗn loạn bởi có rất nhiều đại ma đầu hay những cường giả có hung danh ẩn náu ở nơi đây.
Tại sao? Bởi vì rất những cường giả cùng đường bị các thế lực lớn truy nã sẽ chạy trốn vào trong Biển Chết rồi tìm kiếm những hòn đảo nhỏ để đóng quân.
Dần dần, một đám đại ma đầu vô pháp vô thiên tụ tập lại trong Biển Chết và không hề thiếu Thánh Vương cảnh.
Ngoài ra, ở khu vực trung tâm của Biển Chết còn có một số yêu thú cấp Thánh Vương sinh sống, các thế lực cấp Bá Chủ của Đế Nữ vực vô cùng kiêng kỵ nơi này.
Dần dà, nơi này trở thành một vùng đất sống ngoài vòng pháp luật.
"Vượt qua vùng Biển Chết này mới có thể tới được đất liền." Lục Trần chắp tay sau lưng, đứng trên boong thuyền nhìn xa, khẽ nói: "Mười ngày chắc là đủ rồi."
Tuy Biển Chết có nguy hiểm nhưng Lục Trần vẫn phải băng qua, bởi vì đây là con đường duy nhất để đi. Thực ra hắn không sợ sẽ gặp phải nguy hiểm ở đây, cùng lắm thì kích hoạt Thánh niệm, không làm gì còn cách nào khác.
Bởi vì những người buộc phải đến đây đều bị truy nã bởi các thế lực cấp Bá Chủ hoặc các hoàng triều nên kẻ có tu vi kém cỏi nhất chắc cũng phải ở cấp bậc Thánh cảnh.
May thay, cả một chặng đường đều hữu kinh vô hiểm, Lục Trần không gặp phải võ giả hay nguy hiểm gì.
Trên Biển Chết, một nhóm bảy tám người đang trên phi hành.
Nhóm người này mặc y phục màu đen thống nhất giống như hộ vệ, trên người họ phát ra khí tức như có như không.
Giữa đoàn người là một thiếu nữ mặc y phục màu lam. Thiếu nữ này trời sinh đoan trang, mắt ngọc mày ngài, giờ phút này trên mặt hiện lên vẻ oan ức, than thở nói: "Thật đáng ghét, ta vừa tới đất liền đã bị các ngươi bắt lại. Sau khi trở về, ta sẽ nói với ông nội rằng các ngươi ngược đãi ta."
Thiếu nữ càng nói càng tủi thân, gần như sắp khóc đến nơi.
Một lão giả bên cạnh nghe xong bèn vội vàng nói: "Tiểu công chúa, ngươi đừng nói lung tung. Chúng ta ngược đãi ngươi lúc nào, đưa ngươi trở về cũng là ý của đảo chủ."
"Tiểu công chúa, ngươi đừng quên, các thiếu chủ đều chết dưới tay những người trên đất liền. Thời trẻ đảo chủ đã kết thù với một số thế lực hàng đầu của Đế Nữ vực nên mới bất đắc dĩ phải tiến vào Biển Chết."
"Ta biết rồi."
Nghe lời cằn nhằn của lão giả bên cạnh, thiếu nữ cảm thấy hơi phiền muộn.
Đúng lúc này, đằng xa có một thuyền chiến lao ra từ trên trời.
"Pháp bảo phi hành." Hai mắt nữ tử lam y sáng lên, nàng hưng phấn vỗ tay kêu to: "Mau, mau ngăn hắn lại cho ta."
"Được."
Hoàng giả bên cạnh nghe thấy tiểu công chúa nói xong, nhằm lấy lòng công chúa mà tiến lên từng bước lôi kéo thế Thiên Địa hùng hậu lại đây, vô hình trung khiến cho mảnh đất trời này như chậm lại, nước biển phía dưới càng dâng trào, cuồn cuộn nổi lên thành những cơn sóng lớn cao đến mấy chục thước.
Lục Trần đang gấp rút lên đường, đột nhiên cảm thấy tốc độ của thuyền chiến chậm lại, thậm chí trở nên đình trệ. Đây chính là bị một luồng khí tức vô hình áp chế.
Lục Trần vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một đám người trước mặt.
Nhóm người gồm bảy tám người, cầm đầu là một lão giả, trên người hắn toát ra dao động Hoàng cảnh như có như không, những người còn lại đều là Vương cảnh đỉnh phong, còn có một thiếu nữ mang ngũ quan tinh xảo cùng đôi mắt to xinh đẹp đang tỏ vẻ đầy phấn khích.
Lục Trần nhíu mày, dùng ngữ không tốt nói: "Các vị muốn động thủ sao?"
"Bắt hắn về làm nô bộc đất liền thứ chín cho ta, để hắn phải kể cho ta nghe những gì hắn đã thấy trên đất liền." Thiếu nữ kia nói với vẻ mặt thoải mái như thể đã coi Lục Trần thành tù nhân.
"Vị tiểu huynh đệ này, nếu không ngại thì tới đảo Diêm La làm khách đi." Lão giả kia nhìn Lục Trần cười nói.
"Hành trình của ta là Đế Nữ vực, không phải Biển Chết. Nếu các ngươi muốn chắn đường ta, đừng trách kiếm trong tay ta vô tình." Lục Trần lạnh lùng nói.
“Oa ha ha.”
Thiếu nữ bên cạnh càng thêm kích động khi nghe Lục Trần nói: "Ngươi là tên nộ bộc kiêu ngạo đầu tiên mà ta từng gặp đó. Ra tay, bắt hắn cho ta, ta muốn tên hầu này."
Thiếu nữ Diêm Tiểu Vi phấn khích trong lòng, cuối cùng nàng đã gặp được một người hầu kiêu ngạo.
Bởi vì trước kia, khi nàng bắt những nô bộc, mỗi khi nhắc tới đảo Diêm La, những người đó sẽ tái mặt vì sợ, thậm chí có người còn ngất xỉu.
Nhưng tên hầu này không những không bị doạ mà còn rất hung hăng, điều này khiến nàng cảm thấy rất thú vị.
Người hầu?
Lục Trần nhíu mày, mi tâm giật giật, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác coi như một người hầu.
Hơn nữa, còn là con nhóc ngớ ngẩn lông tóc còn chưa mọc hết.
Lão giả cười nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi nên đi theo chúng ta một chuyến thôi."
Sáu Vương giả phía sau đều đứng ra, toát lên khí tức cuồn cuồn ngất trời của Vương cảnh tràn ngập khí thế đè ép thiên địa, họ sợ rằng Lục Trần sẽ lên thuyền chiến trốn mất.
"Tìm chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận