Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1335: Sơn Hải giới sắp xong đời rồi

"Tiếc là, ta tu luyện mười năm ở Kiếm Đế cung đã nhận ra loại năng lực này không phù hợp với mình." Thanh niên cúi đầu thở dài, giọng điệu của hắn tràn đầy sự mất mát và tiếc nuối.
Nếu hắn có thể tu luyện được sức mạnh này, như vậy thực lực của hắn có lẽ sẽ tăng lên gấp bội. Đáng tiếc, hắn không thể nắm giữ được loại năng lực này, hoặc nên nói là khó có thể đạt được thành tựu xuất sắc nên hắn đã dứt khoát bỏ cuộc.
Lục Trần nhìn thanh niên, bình tĩnh nói: "Người còn dám xuất hiện trước mặt ta, không sợ sư phụ ta tới?"
Mặc dù giọng điệu của Lục Trần rất bình tĩnh nhưng trong lòng hắn dâng lên sự kiêng kỵ mãnh liệt.
Thanh niên đột nhiên xuất hiện không phải ai khác chính là Hư không hành giả lần trước Tứ sư phụ đã truy lùng khắp thế giới.
Mặc dù người này chỉ là Thiên Tôn cảnh nhưng lại có nhiều bảo vật trên người, ngay cả Tứ sư phụ cũng không bắt được hắn. Hiện giờ đối phương đột nhiên xuất hiện trước mặt mình khiến Lục Trần vô cùng cảnh giác.
"Trên người ta có pháp bảo che đậy thiên cơ, nếu không muốn bị người khác suy đoán, ngay cả Thiên Đế cũng không tìm được ta." Thanh niên đắc ý nói, hắn nhìn Lục Trần lộ ra vẻ cảnh giác mới cười khẽ: "Ngươi không phải sợ, lần này tới đây gặp ngươi không hề có ác ý, chỉ là muốn làm một giao dịch với ngươi."
"Nhân tiện, xin tự giới thiệu một chút, ta tên là Tây Môn Vũ, truyền nhân duy nhất của Hư Không Thần tộc."
Thanh niên dường như không có ác ý gì với Lục Trần, với lĩnh ngộ về quy tắc Hư Không của bản thân mà chọn đánh lén, hắn có thể khiến Lục Trần bị tổn thất lớn, nhưng hắn lại hiện thân có nghĩa là không có nhiều ác ý.
Lục Trần nhìn Tây Môn Vũ, hắn không hề hỏi đối phương đến từ đâu mà lãnh đạm nói: "Ngươi muốn Hư Không Thành Bảo."
Lần trước, khi phá bỏ Hư Không Thành Bảo, ánh mắt của người đó sáng như sao, Lục Trần rất quen thuộc với loại ánh mắt này.
Đối phương vừa nói muốn làm một giao dịch, Lục Trần lập tức nghĩa đến mục đích chính là vì Hư Không Thành Bảo.
"Hư Không Thành Bảo, tên hay lắm." Tây Môn Vũ tán thưởng.
Lục Trần mỉa mai: "Ngươi có thấy vật phẩm quý giá nào để đổi lấy Hư Không Thành Bảo. Vậy đi, lấy đại tiễn đao đã phá huỷ Đạo vực lần trước, giáp vị đang mặc trên người, còn cả pháp bảo phi hành dùng để chạy trốn và bảo vật có thể che giấu khí tức ra đây, ta sẽ đưa ngươi Hư Không Thành Bảo."
Tây Môn Vũ nghe xong trợn tròn mắt, khoé miệng run rẩy: "Ngươi nghĩ hay thật đấy."
Tất cả bảo vật trên người hắn đều là hàng thượng phẩm, đó không chỉ là bảo vật của gia tộc mà còn là những thứ hắn tìm được khi chu du qua các giới.
Mặc dù Hư Không Thành Bảo là đồ tốt, nhưng cũng không quá trân quý so với hắn, giá trí của nó còn chẳng bằng một hư tiễn.
Tên nhãi này khôn thật, bắt mình dùng toàn bộ pháp bảo để đổi lấy một thứ.
Tây Môn Vũ nghiêm mặt nói: "Ta có thành ý giao dịch với ngươi, ngươi cũng nên nghiêm túc với ta."
Lục Trần tò mò hỏi: "Ngươi muốn lấy thứ gì ra giao dịch, đưa ta xem trước đã."
"Ta dùng một bí mật." Tây Môn Vũ tỏ vẻ bí hiểm.
"Bí mật?" Lục Trần trợn mắt nhìn hắn.
Tây Môn Vũ cười đáp: "Không sai, là một bí mật."
Lục Trần lập tức trở mặt, lạnh lùng nói: "Nghĩ hay thật đấy."
Lục Trần đáp trả lại y nguyên những gì đối phương vừa nói.
Lục Trần cảm thấy Tây Môn Vũ đang chà đạp chỉ số thông minh của hắn dưới đất, một bí mật mà muốn đổi lấy Hư Không Thành Bảo?
Một tên ăn mày còn đòi xôi gấc điển hình, tâm địa còn xấu xa hơn cả hắn.
Tây Môn Vũ không nhìn để tâm đến sự châm chọc trên mặt Lục Thần, hắn thản nhiên nói: "Sơn Hải giới sắp bị huỷ diệt, ta đoán chắc là còn mười vạn năm nữa. Có lẽ chưa đến mười vạn năm sẽ bị Thiên Yêu giới xâm chiếm."
"Nói vớ vẩn, Sơn Hải giới và Thiên Yêu đã đại chiến mấy ngàn năm, những năm tháng đen tối nhất đã qua rồi. Hiện giờ mấy vị Thiên Đế cùng tồn tại, cường giả dưới Thiên Đế mọc lên nhiều như măng mùa xuân sau mưa, cường thịnh hơn thời xưa gấp mấy chục lần." Lục Trần cười khẩy nói: "Lừa dối, cứ tiếp tục lừa dối đi."
Trước kia, mỗi thời đại Sơn Hải giới chỉ có Thiên Đế, bọn họ đều kiên trì chống đỡ được. Người này lại nói không tới mười vạn năm nữa, Sơn Hải giới sẽ bị huỷ diệt.
Lục Trần lặng im nghe Tây Môn Vũ nói nhảm.
Tây Môn Vũ cười nói: "Ta không hề nói dối, tuy rằng Sơn Hải giới có mấy vị Thiên Đế, ví như Đại Mộng thiên nữ...."
"Đó là sự phụ ta...."
"Phong Ấn nữ đế...."
"Đó là sư phụ ta..."
"Thần Hoàng nữ đế..."
"Đó là sư phụ ta...."
Mỗi lần Tây Môn Vũ đưa ra ví dụ về một vị Thiên Đế, Lục Trần lại đáp trả một câu đó là sự phụ ta, cuối cùng Tây Môn Vũ không thể tiếp tục nêu ví dụ được nữa, tức giận hỏi: "Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu sư phụ vậy?"
Tây Môn Vũ có hơi thẹn quá hoá giận, nhưng không phải vì giận dữ thông thường mà là một loại tức giận vì đố kỵ.
Ba ví dụ hắn nêu ra đều là những tồn tại đỉnh phong của giới này, đặt tại giới của bọn họ thì đúng là như thế, vạn tộc cộng tôn.
Bây giờ, má nó toàn bộ đều là sư phụ của cái tên trước mặt hắn?
Đôi mắt Tây Môn Vũ đỏ bừng lên vì ghen tỵ.
"Không nhiều lắm, chỉ có năm vị sư phụ mà thôi." Lục Trần nhàn nhạt đáp lại.
Thấy ánh mắt đố kỵ của Tây Môn Vũ, Lục Trần cảm thấy phơi phới trong lòng, cảm giác này thật sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận