Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 850: Lựa chọn kiểu chết đi

Lão giả cũng đã nhìn ra, những người này không phải là huynh muội Thư Tử Minh kết giao, cũng không phải Hứa Nhạc kết giao, mà là gương mặt trước nay chưa từng thấy, đứa con của Thư Mộng Lan kết giao. Bọn họ không ngờ đứa con của Thư Mộng Lan ở Hoang vực lại có thể tu luyện tới Vương giả đỉnh phong, dù sao Lục Chính Hằng cũng chỉ là Vương cảnh trung kỳ mà thôi.
Lão giả ỷ vào bối phận của mình muốn áp chế Lục Trần, còn muốn để Lục Trần xuất lực cho Thư gia.
Đáng tiếc, tính toán của hắn công cốc cả thôi.
“Tìm chết.”
Nghe những lời này, Lục Trần đã sớm không kiềm được lửa giận trong lòng, ánh mắt hiện lên sát ý lạnh lùng, một luồng khí tức đáng sợ tỏa ra từ trên người hắn tạo thành cơn gió khí lưu.
“Làm sao, ngươi còn muốn ra tay với ta à, đừng quên thân phận của ngươi.” Lão giả bình thản ung dung, nói với giọng điệu tương đối lạnh lùng.
Giờ phút này, trong lòng lão giả cực kỳ không thoải mái, xem ra đứa con không tôn trọng trưởng bối của Thư Mộng Lan thiếu một trận dạy dỗ.
Hắn là một cường giả Hoàng giả hậu kỳ, đối phương chỉ là Vương cảnh đỉnh phong thôi, chẳng lẽ còn muốn khiêu khích uy thế của hắn.
Lục Trần trực tiếp mất khống chế, cả người giống như hóa thành một con báo săn hung ác, giết thẳng về phía lão giả. Sức mạnh trong cơ thể điên cuồng hội tụ lên nắm đấm, chỉ thấy nắm đấm của Lục Trần phát ra lôi quang sáng lóa, vô cùng chói mắt, có một luồng sức mạnh hủy diệt tỏa ra từ trên nắm đấm.
Thứ Lục Trần thi triển chính là Thiểm Điện quyền tuyệt học của Phong Lôi các, phối hợp với tốc độ thân pháp, tốc độ công kích của Lôi Minh Thiên Quân cực nhanh có uy năng cuồng bạo.
Đây là Lục Trần vận dụng hết sức lực, muốn dùng cục diện tuyệt đối chấn động đánh bại Hoàng giả không còn nhiều sinh mệnh, hắn cấp bách muốn lập uy, bởi vì nhìn sắc mặt của người xung quanh có vẻ như không coi trọng mình cho lắm.
Vẻ mặt tất cả người xung quanh đều sửng sốt, không ngờ Lục Trần nói ra tay là ra tay, hơn nữa còn ra tay với một Hoàng giả.
Con trai của Thư Mộng Lan thật là đủ ngạo mạn.
Trên mặt Thư Mộng Yến và Thư Mộng Siêu là nụ cười lạnh lùng, nhưng rất nhanh liền cứng ngắc, sắc mặt thay đổi.
Bởi vì khí tức Lục Trần bộc phát ra quá kinh khủng, không có gì khác với Hoàng giả đỉnh phong, trong lòng bọn họ bắt đầu run rẩy, sắc mặt lão giả kia cũng thay đổi, bởi vì hắn cảm giác một luồng sức mạnh cuồng bạo đáng sợ đang điên cuồng đến gần thân thể của hắn, linh lực không chút do dự trực tiếp bộc phát trong cơ thể.
Linh lực dồi dào trực tiếp phun ra, hình thành một màn chắn linh lực lưu chuyển ở bên ngoài cơ thể, đồng thời lộ ra bàn tay lớn. Chỉ thấy bàn tay của hắn tràn ngập một tầng khí lưu trong suốt, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa thành từng đường lưỡi dao sắc bén, khí tức lạnh lẽo tràn ra ngoài.
Bàn tay lão giả trải rộng linh lực hóa thành lưỡi dao sắc bén, đánh về phía Lục Trần.
Nắm đấm của Lục Trần giống như sấm sét, ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ, rất nhanh đã va chạm với bàn tay của lão già.
Răng rắc!
Người xung quanh dùng mắt thường không cách nào bắt được bóng dáng của Lục Trần, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ va chạm với trưởng lão, sau đó âm thanh xương cốt bể tan tành vang lên, kèm theo một tiếng kêu thảm thiết thê lương, một thân hình bay ra ngoài.
“Làm sao có thể?”
Người xung quanh thấy một màn như vậy, quả thực không thể tin được vào mắt của bọn họ, giống như xuất hiện ảo giác.
Cả đám người Thư gia đều há hốc mồm, trưởng lão trong gia tộc bị Lục Trần đánh bay chri với một quyền, tại sao có thể như vậy được?
Hơn nữa một quyền của đối phương mang theo sức mạnh vô cùng nhanh và mãnh liệt, trực tiếp làm nổ một cánh tay của trưởng lão, hóa thành vũng máu.
Thân thể của lão giả đụng sập một kiến trúc, bắn lên tro bụi đầy trời, sắc mặt cả người hắn nhăn nhó, đổ mồ hôi, trong lòng vừa sợ vừa giận.
Hắn đường đường là một Hoàng giả cảnh hậu kỳ, lại bị một nhân vật hậu bối đánh bay, mấu chốt là đối phương còn chưa tới Hoàng cảnh.
Thân hình Lục Trần chợt lóe, đi tới bầu trời, đầy lệ khí nhìn chằm chằm lão giả cụt tay chảy máu, u ám nói: “Lựa chọn một cách chết đi, là chọn bị ta dùng một kiếm giết chết hay là hy vọng bị từ từ hành hạ mà chết?”
Lão giả nghe thấy lời nói của Lục Trần, đôi mắt co rụt lại, sự tức giận nồng đậm dâng lên. Hắn quát lên như sấm: “Làm phản phải không, súc sinh đại nghịch bất đạo, xét về bối phận ta là nhị thúc công của ngươi, Thư Mộng Lan đều phải gọi ta một tiếng nhị thúc, mà ngươi lại đối xử với ta như vậy, lẽ nào có cái lý đó, bây giờ quỳ xuống cho ta vẫn còn kịp.”
Lão giả bị đánh thương, trong lòng tức giận vô cùng, nhưng mặt khác cũng nhìn thấu dược sự lợi hại của con trai Thư Mộng Lan lại có thể đại chiến vượt cấp, một Hoàng cảnh hậu kỳ như hắn mà lại không phải là đối thủ của đối phương.
Đương nhiên, đây cũng có thể là liên quan đến việc hắn sắp tới đại nạn, không đủ huyết khí.
(tự mình thấy thế)
Chỉ là hắn vẫn cảm thấy, huyết mạch tình thân còn đó, đối phương sẽ không dám giết hắn, suy cho cùng nếu như giết hắn thì cả đời đều mang tiếng nhơ.
Thế nên hắn vẫn ỷ vào một chút bối phận của mình không sợ chút nào, ngược lại còn rống giận liên tục .
“Không biết sống chết!”
Lục Trần nghe thấy lời nói của lão giả, ánh mắt hiện lên sát niệm lạnh như băng, khí tức lại bùng nổ lần nữa.
“Hài tử, dừng tay!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận