Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 814: Người đến không có ý tốt (2)

Lời nói của Nam Đẩu hoàng chủ chọc cho người phía dưới cười ha ha.
Chẳng qua, bọn họ biết Nam Đẩu hoàng chủ và Liễu Lăng hoàng chủ là bạn tốt, này là nói giỡn, cũng không có ai để ý.
Liễu Lăng mặt đen sì, gắt gao nhìn chằm chằm Nam Đẩu hoàng chủ.
“Vị này gọi là Mặc Nguyệt Như, người cũng như tên, từ nhỏ liền xinh đẹp phi phàm, thật ra thì ta có giao tình mấy chục năm với ông lão Mặc Uyên, trước kia hỏi hắn muốn một Liệt Diễm mã chưa chắc đã cho, keo kiệt thì không được, bây giờ cháu gái của hắn thành cháu dâu của ta, hôm nay ta hỏi hắn muốn một con Liệt Diễm mã không, hẳn là chịu cho.”
Nam Đẩu hoàng chủ vừa nói, nhìn lão già Mặc Uyên mặc áo bào đen ngồi ở nơi xa chỗ khách quý, mặt Mặc Uyên đen sì, dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm Nam Đẩu hoàng chủ.
“Khà khà, chỉ đùa một chút, bây giờ tấu nhạc vui mừng.” Nam Đẩu hoàng chủ cười hắc hắc, vội vàng chuyển đề tài.
Lời nói vừa dứt, đội nhạc xung quanh bắt đầu tấu.
Phía dưới, hai thông gia Liễu Lăng và Mặc Uyên này liếc mắt nhìn nhau, giống như đang nói với nhau, để Nam Đẩu hoàng chủ chủ trì nghi lễ là một quyết định sai lầm không thể sai nữa.
Hạng mục phía dưới tiến hành vô cùng thuận lợi, Nam Đẩu hoàng chủ cũng không tự dựng chuyện nữa, rất nhanh đã đến giai đoạn bái đường.
Đúng lúc này, nơi xa mơ hồ truyền đến một luồng khí tức áp lực, người đạt tới cảnh giới Hoàng chủ đều cảm nhận được luồng khí tức dị thường này, không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xăm.
“Khặc khặc , bái đường, thị nữ ta nhìn trúng, sao có thể bái đường với người khác.” Không lâu sau, một tiếng cười lạnh lùng lớn lối đến cực điểm vang lên, trong giọng nói tràn đầy cuồng vọng, hình như người đến không có thiện ý.
Một vệt sáng bay tới từ đàng xa, gần tới trong chớp mắt, rất nhanh, mọi người thấy người tới, một già một trẻ đứng ở trên không trung.
Thoạt nhìn dáng vẻ nam tử trẻ tuổi tầm ba mươi tuổi, trong ánh mắt lộ ra vẻ mặt cao ngạo, về phần lão già râu tóc bạc trắng kia, nhất là hai đường lông mày thật dài kia, dường như mang theo ý tứ tiên phong đạo cốt.
“Hai người này là ai?”
Quan khách phía dưới thấy hai người, âm thầm nói.
Đầu tiên, khí tức hai người này phát ra rất lớn mạnh, khí tức của tên nam tử trẻ tuổi kia ở khoảng Vương cảnh trung kỳ, cũng tính là khá bình thường, về phần khí tức của lão giả kia rất mịt mờ, sâu không lường được, ít nhất đến từ Hoàng chủ khắp nơi hoặc là đạt tới chủ một gia tộc của Hoàng cảnh, cảm nhận được cảm giác đè nén rất nồng đậm.
“Thánh cảnh!”
Đây là đáp án nội tâm bọn họ thống nhất.
Luồng khí tức này quá đè nén, khiến nguyên thần của bọn họ cũng đang run sợ, khủng bố vô cớ.
Trong mắt mỗi người ở đây cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Hai người đến hình như không thiện ý, bởi vì lúc trước thanh niên kia nói một câu thị nữ ta xem trọng sao có thể bái đường với người khác.
Nói cách khác, thanh niên trên bầu trời coi Mặc Nguyệt là thị nữ?
Sau khi thanh niên đi tới, ánh mắt liền theo dõi Mặc Nguyệt Như ở vị trí trung tâm, ánh mắt rất có tính xâm lược, cười ác nói: “Xem ra ngươi xinh đẹp hơn so với tình huống bình thường, cũng không uổng phí ta tốn một cái giá lớn hỏi thăm được gia tộc của ngươi ở Hoang vực.”
Kể từ khi nam tử đến, sắc mặt Mặc Nguyệt Như liền thay đổi, trong ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi vô cùng.
Đầu óc Liễu Thành bên cạnh không hiểu được, không hiểu ra sao, thần niệm truyền âm hỏi: “Nguyệt Như, hắn là ai?”
“Một tên con cháu nhà giàu ở Thanh vực, ta đi Thanh vực rèn luyện một thời gian, đụng phải đối phương, người này mở miệng muốn ta làm thị nữ của hắn.”
“Sau đó bởi vì ta sợ hãi nên rời đi, ai lại nghĩ đối phương đuổi tới Hoang vực.”
Giọng điệu Mặc Nguyệt Như run rẩy nói: “Liễu Thành, nhất định đừng đối nghịch với hắn, người này là một thế tử của Thánh Vương thế gia, trong gia tộc có lão tổ tông cấp Thánh vương bảo vệ, căn bản không chọc nổi, hơn nữa người này cực kỳ hung hăng, máu lạnh vô tình, ngươi trước tiên đừng ngỗ nghịch với hắn.”
Liễu Thành nghe thấy lời nói của thê tử, con ngươi co rụt lại, đầu có phần phát mộng, hắn vô cùng e dè bối cảnh của đối phương.
Bởi vì hai chữ Thánh vương, đủ để rung động tâm linh của hắn, phụ thân của hắn cũng chỉ là Hoàng cảnh thôi, đoán chừng ở loại gia tộc này thì chỉ có thể coi là hộ vệ bình thường.
“Làm sao, muốn ta tự mình lên tiếng gọi ngươi đi à.” Thanh niên kia nhìn thấy Mặc Nguyệt Như vẫn không nhúc nhích, ánh mắt trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Ta không muốn mở miệng, bởi vì nếu ta lên tiếng, toàn bộ người xung quanh phải đền mạng.”
“Khẩu khí thật ngạo mạn!”
Lời này dẫn tới sự bất mãn của những người xung quanh, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nam tử này đến đột ngột lại quá ngang ngược hung hăng, hắn nghĩ hắn là ai.
Chẳng qua, đối phương quả thật có tư cách ngang ngược, chỉ bằng một vị lão già sâu không lường được đứng bên cạnh đối phương, hình như hắn là nhân vật Thánh Quân của Thánh cảnh tầng thứ hai.
“Đừng, ta đi với ngươi, ngươi đừng ra tay với bọn họ.” Trong ánh mắt Mặc Nguyệt Như tràn đầy nước mắt khuất nhục, nàng run rẩy lên tiếng nói.
Vừa nói, nàng đi về phía nam tử.
“Nguyệt Như!”
Mặt Liễu Thành liền thay đổi, hắn vội vàng kéo cổ tay của thê tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận