Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 496: Ép buộc Lê Hoa

Nửa tháng sau, Lục Trần lại lần hành động đi phá hủy cung điện màu xám, cũng là do người của tộc Ma Bất Tử cứ hối thúc, để người của Vu Thể giới hành động nhanh một chút, hai bên khó khăn lắm mới thấy được hi vọng thoát khỏi đây, tất nhiên là càng nhanh càng tốt rồi.
Vu Nghệ đồng hành cùng bọn họ, hắn dẫn bọn họ đến tòa cung điện màu xám tiếp theo.
Dọc đường đi, người của tộc Ma Bất Tử và người của Vu Thể giới tụ họp lại với nhau.
Bên tộc Ma Bất Tử phái ra một vị Thánh Vương, là vị Nhiếp thánh vương mà lần trước Lục Trần đã từng gặp mặt, dẫn dắt bảy tám đệ tử với vũ khí hiên ngang của tộc Ma Bất Tử.
Hai Thánh Vương nhận thức nhau, lẫn nhau gật đầu, xem như chào hỏi.
Chợt, ánh mắt của Nhiếp thánh vương và thanh niên của tộc Ma Bất Tử đều tập trung đến trên người của Lục Trần.
Sự kiện nổi tiếng thủy tinh ký ức lần trước, Lục Trần đã nổi tiếng ở tộc Ma Bất Tử, cho dù là cao tầng hay là những người ở tầng dưới đều biết đến Lục Trần.
"Đi thôi." Nhiếp thánh vương nhìn về phía Vu Nghệ, nói.
"Đợi chút."
Đúng lúc này, Lục Trần lên tiếng cắt ngang, khiến cho ai ai cũng nhìn vào Lục Trần.
Lục Trần mỉm cười nói: "Vu Nghệ tiền bối, ghé qua chỗ của Lê Hoa trước đã, ân oán cá nhân còn chưa giải quyết xong mà."
Đối với Lê Hoa, Lục Trần không đơn giản chỉ là bôi nhọ thanh danh của hắn, nếu chỉ làm như vậy thì quá hời cho hắn rồi.
Vu Nghệ nói: "Nếu như ngươi muốn đi vậy thì đi một chuyến."
"Đi."
Nhiếp thánh vương cũng đành phải dẫn người đi theo Lục Trần đến chỗ của Lê Hoa, dù gì thì lần phá giải này cũng hoàn toàn phụ thuộc vào Lục Trần.
Thế là cả đoàn người nườm nượp đi đến cung điện nơi Lê Hoa ở.
Đây là lần thứ ba hắn đến đây, hai lần trước đều là bị Lê Hoa cưỡng ép đến đây, không thể không đến, nhưng ở lần thứ ba này đã có sự thay đổi rõ ràng về địa vị.
Lần này là đến tìm Lê Hoa tính sổ.
Khí tức của hai Thánh Vương đã hấp dẫn đến sự chú ý của Lê Hoa, bọn họ còn không đến nơi thì Lê Hoa đã ra nghênh đón.
Khi nhìn thấy nhóm của Lục Trần, trong mắt của Lê Hoa hiện lên một tia sắc lạnh.
"Bái kiến Thánh Vương." Lê Hoa mặc dù có rất nhiều bất mãn, cũng phải hành lễ chào Nhiếp thánh vương.
Lê Hồng ở ngoài cửa cung điện, đứng từ xa đã thấy Lục Trần, trong mắt lập tức hiện lên tia máu, chất đầy ý hận.
Lúc này đây, Lê Hồng cũng đã hiểu được tại sao bản thân còn chưa gặp được Phán quyết giả đã bị trục xuất. Thì ra toàn là do kẻ hèn hạ vô sỉ này, hắn thế nhưng bố trí thủy tinh ký ức xung quanh cung điện, lưu lại toàn bộ hình ảnh.
Lời nói dối của hắn đã bị vạch trần.
Một lần nữa nhìn thấy Lục Trần, Lê Hồng hận không thể liều lạng với hắn, cũn vì Lục Trần mà tiền đồ của hắn bị hủy. Lê Hồng lần nữa nhìn thấy Lục Trần, hận không được với đến liều mạng, bởi vì là Lục Trần hủy hắn tiền đồ.
Lục Trần tất nhiên cảm nhận được hận ý của Lê Hồng, cạn lời luôn, rõ ràng là hắn nói dối trước lại đem toàn bộ lỗi lầm đỗ cho hắn, hiện giờ bị vạch trần lại sinh ra hận thù với hắn.
Bất quá trong mắt hắn Lê Hồng cũng chỉ thuộc dạng tôm tép nhãi ranh, có thể dễ dàng bóp chết, cản bản không đáng để trong lòng.
Sau khi Lê Hoa đi ra, Lục Trần nhìn Nhiếp thánh vương, nói: "Tiền bối ngươi cũng biết là phá hủy cung điện màu xám rất nguy hiểm, bất cẩn bị tý là sẽ mất mạng. Ta dù gì cũng là kẻ ngoại lai, không có khả năng vì các ngươi mà hy sinh tự do của bản thân, vì vậy vẫn phải nhân được một ít thù lao."
Nhiếp thánh vương hỏi: "Ngươi muốn gì."
Nhưng nghĩ đến nguyên nhân Lục Trân dẫn bọn họ đến đây.
Bọn họ cũng biết là Lê Hoa từng bắt nhốt sư muội của hắn, hắn nhất định phải tính sổ với Lê Hoa.
Chẳng lẽ hắn muốn bọn họ giết chết Lê Hoa, việc này chắc chắn không được.
Lê Hoa dù gì cũng là một vị Thánh Quân cảnh, có tiềm lực co thể thăng cấp lên Thánh Vương, bọn họ chắc chắn không thể đáp ứng Lục Trần giết chết Lê Hoa được.
Không thể không nói, Nhiếp thánh vương nghĩ quá nhiều rồi, Lục Trần cho dù muốn giết chết Lê Hoa, cũng không thể dùng vấn đề này uy hiếp bọn họ.
Lục Trần chỉ vào Lê Hoa, mỉm cười nói: "Ta muốn tất cả tài nguyên trong nhẫn không gian của hắn."
Lời nói của Lục Trần, khiến mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Nhiếp thánh vương không nghĩ tới, Lục Trần dĩ nhiên là yêu cầu này, mở miệng liền muốn nhẫn không gian của một vị Thánh Quân.
Lê Hoa cho rằng Lục Tràn mang theo hai Thánh Vương qua đến chỉ để bức bách hắn, nhưng không thể giết chết hắn, cùng lắm là răn dạy bằng miệng thôi. Thế mà lại hoàn toàn không ngờ suy nghĩ của Lục Trần sẽ ngược lại so với bọn họ.
Lần này Lục Trần đến chỉ là vì muốn nhẫn không gian của hắn, khiến cho hắn không kịp đề phòng.
Mọi người xung quanh cũng tỏ ra ngạc nhiên, Vu Chiến càng là bội phục đến muốn gập đầu xuống đất, Lục huynh quá mạnh rồi, ngang nhiên yêu cầu nhẫn không gian của một vị Thánh Quân.
Chỉ là không biết Lê Hoa có chịu đưa ra hay không.
"Không có khả năng!" Lê Hoa lạnh lùng cự tuyệt, cũng đồng thời đưa ra ánh mắt khiêu khích, muốn nhẫn không gian của hắn sao, không có cửa đâu.
Loại yêu cầu vô lý như thế hắn làm sao có thể đáp ứng được chứ.
Nhiếp thánh vương cũng nhíu mày, yêu cầu này hắn xác thật rất khó có thể thực hiện được, bất chợt, hắn nhìn về phía Vu Nghệ.
Vu Nghệ nhún vai, rất bình tĩnh nói: "Đừng nhìn ta, nhẫn không gian của Vu Trạch đã cho hắn rồi."
Vu Nghệ nói một cách vô cùng bình tĩnh, nhưng nội dung trong lời nói đến cùng là có mấy phần thực mấy phần giả, không ai biết được.
"Thế nào, ngươi không làm được à." Lục Trần nhún vai, nói: "Nếu là như vậy, thứ cho Lục mỗ không thể ra sức giúp được, tiền bối, đây là nhẫn không gian của Vu Trạch, trả lại cho ngài."
Lục Trần nói xong, móc ra một chiếc nhẫn đưa cho Vu Nghệ.
Vu Nghệ không tiếp, ngược lại nhìn về phía Nhiếp thánh vương, nói: "Thoát khỏi nơi đây là tâm nguyện suốt ba mươi vạn năm của cả hai tộc chúng ta, hiện giờ khó khăn lắm mới xuất hiện một thiên tài từ bên ngoài đến, hắn có năng lực giúp được chúng ta. Chẳng lẽ ngươi còn muốn chịu đựng cảnh dùng cả ba mươi vạn năm mà chỉ phá hủy được có hai mươi hai cung điện màu xám thôi à, chúng ta phải phá đến năm nào tháng nào chứ."
Lời nói của Vu Nghệ, khiến cho Nhiếp thánh vương nhíu mày rất chặt.
Lại tiếp tục chịu đựng ba mươi vạn năm, hắn vốn không thể đợi được, hiện nay thấy được hi vọng thoát ra ngoài sớm hơn hắn càng không thể chờ đợi thêm được nữa.
Nhiếp thánh vương suy nghĩ thật lâu, chợt nhìn về phía Lê Hoa, nhìn đến Lê Hoa thay đổi cả sắc mặt, Nhiếp thánh vương đây là bắt đầu thỏa hiệp rồi.
Nhiếp thánh vương nhìn xem Lê Hoa, nói: "Nếu Vu Thể giới đã đem nhẫn không gian của một vị Thánh Quân cho hắn xem như trả thù lao, thì tộc Ma Bất Tử cũng phải làm như vậy, ngươi đưa nhẫn không gian cho hắn."
Sắc mặt Lê Hoa âm trầm hẳn đi, gân xanh trên trán nhảy dựng lên, hăn đường đường là một vị Thánh Quân lại rơi vào tình cảnh khó thở như thế này.
Một con kiến nhỏ bé có thể bị hắn bóp chết một cách dễ dàng, lại dám nhắm vào nhẫn không gian của hắn, phải biết là nhẫn không gian của hắn chứa đầy những trang bị xa xỉ.
Một tên Nguyên Thần cảnh nhỏ nhoi như hắn sao có thể chịu được.
"Thế nào, muốn ta lập lại một lần nữa sao?" Nhiếp thánh vương nhìn thấy Lê Hoa không nhúc nhích, giọng điệu nặng nề hơn, khiến người ta không dám phản kháng lại..
"Không cần."
Lê Hoa nói với giọng lạnh như băng: "Vì có thể thoát ra ngoài, ta có thể đưa nhẫn không gian cho hắn."
Nói xong, Lê Hoa cởi nhẫn không gian, ném cho Lục Trần.
Ngoại trừ hai Thánh Vương, mọi người xung quanh đều im lặng, qua thật lâu cũng không thấy ai lên tiếng.
Ai nghĩ rằng một kẻ ngoại lai, một võ giả ở cảnh giới rất thấp lại có thể ép buộc Thánh Quân giao ra nhẫn không gian.
Loại chuyện này, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hiện tại lại có người có thể làm được.
Cũng vì hai bên đều đặt nguyện vọng lên người hắn, nên mới phải thỏa mãn hết tất cả những nguyện vọng hắn đề ra.
"Hi vọng sau khi nhận được nhẫn không gian của ta ngươi có thể tiếp tục phá hủy cung điện." Lê Hoa nhìn Lục Trần bằng ánh mắt lạnh giá, gằn từng chữ từng chữ mà nói.
"Ha ha, không cần ngươi hao tâm tổn trí, ta nhất định có thể làm được." Lục Trần nhún vai, cười ha ha nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận