Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1668: Hậu quả của việc xả rác bừa bãi (2)

Tây Môn Vũ nói: "Chúng ta không biết chính xác có bao nhiêu Chúa tể trong Thâm Uyên giới, dù sao cũng nhiều hơn Thần giới. Về phần thằn lằn yêu vật cấm kỵ, ngươi chỉ cần nghe hai từ cấm kỵ là biết nó đáng sợ đến mức nào. Đây là một sinh vật đặc thù dưới Thần giới, trong Thần giới không có một ai là đối thủ của nó."
Dừng một chút, Tây Môn Vũ tiếp tục: "Muốn lấy được Thần hoả nhất định phải mạo hiểm, hơn nữa còn phải xem có đáng để ngươi mạo hiểm không, bởi vì Thâm Uyên giới là hang ổ của con yêu vật cấm kỵ thằn lằn lớn."
Lục Trần trở nên trầm mặc, tới Thâm Uyên giới mạo hiểm, hành động này rất điên rồi. Với lá gan của hắn cũng phải suy nghĩ cẩn thận, con thằn lằn lớn là một tồn tại đáng sợ hơn cả Yêu thần.
Sau đó hai bên lại nói chuyện một lúc rồi giải tán.
Hôn lễ của Võ Minh và Tử Vận được bắt đầu vào hai tháng sau.
Lục Trần vượt qua hai tháng trong nháy mắt bằng cách tu luyện. Dựa vào trà Ngộ Đạo, thực lực của hắn đã có một bước nhảy vọt.
Thoáng chốc, hai tháng đã trôi qua chỉ trong nháy mắt.
Hôn lễ của Võ Minh và Tử Vận được cử hành như đã định, địa điểm tiến hành hôn lễ diễn ra dưới chân một ngọn núi thần, xung quanh được bao phủ sương tím mờ ảo, linh tuyền thác nước, chim thần lượn quanh như thiên đường.
Một cầu thanh dài hàng ngàn thước dẫn lên đỉnh, dưới chân núi là biển người đông nghịt.
Lần này Võ gia cử hành hôn lễ, tất cả mọi người từ khắp nơi trên thế giới đều đến đấy. Do không gian quảng trường có hạn nên phần lớn chỗ ngồi được đặt dưới chân núi, chỉ có Quốc chủ của một số thần quốc cường đại hoặc những nhân tài có địa vị đặc biệt mới có thể lên núi.
Vào lúc này trên quảng trường có bảy người đang ngồi gồm Lục Trần, Minh Tử, Tây Môn Vũ và bên cạnh là Tà Vô Không.
Tà Vô Không là nhi tử của Tà Thần, là Tà Thần này chứ không phải Tà Thần kia.
Lục Trần gặp Tà Vô Không bèn gật đầu với nhau.
Ngoài ra còn có ba người mà Lục Trần không biết, hai nữ một nam mang khí chất siêu phàm, trên người toả ra khí tức cao quý mơ hồ, tất cả đều là người quen biết của đám Tây Môn Vũ.
Tây Môn Vũ giới thiệu qua danh tính ba người cho hắn.
Ngồi đối diện với Lục Trần là một thiếu nữ mặc áo xanh giản dị, lưng đeo một thanh trường kiếm cổ xưa giống như người nghèo không đủ tiền mua nổi nhẫn không gian. Đặt kiếm vào trong nhẫn không gian rõ ràng có thể giảm bớt gánh nặng nhưng nó lại được đeo trên lưng.
Thiếu nữ áo xanh tên Kiếm Vô Tâm, nghe nói trong người có kiếm cốt, trời sinh phù hợp với kiếm đạo, đến từ Kiếm Thần sơn là truyền nhân của Kiếm Thần.
Còn kiếm cốt là gì thì Lục Trần không biết, dù sao nghe là thấy rất ra gì và này nọ rồi.
Ngũ quan của Kiếm Vô Tâm trời sinh đoan trang, dung mạo đẹp như tranh vẽ, ánh mắt trong veo, giống như chưa từng trải sự đời, đem đến một cảm giác sạch sẽ, nhìn rất dễ chịu.
Nhưng toàn thân toát ra sự sắc bén mơ hồ, đây là sự sắc sảo thuộc về kiếm tu.
Ngồi bên cạnh Kiếm Vô Tâm lầ một nam một nữ. Thanh niên mặc áo bào màu đen, mái tóc dài đen, toàn thân bao trùm một làn sương mù nhàn nhạt. Hắn như u linh ở sâu trong màn sương mù, không nhìn rõ diện mạo. Hắn chỉ có một tên hiệu là Ảnh.
Ảnh tu hành âm Ảnh đạo, là đệ tử của Ám hoàng. Ám hoàng là một vị Thần Đế.
Bên cạnh Ảnh là một vị nữ tử áo trắng trông khoảng ngoài hai mươi, khuôn mặt thanh lệ tao nhã, khi chất xuất trần, tên là Băng Di.
Vị này cũng là hậu duệ trực hệ của Thần Đế. Phụ thân có hiệu là Bắc Cực chiến thần, đứng thứ hai trên bảng Thần Đế chỉ sau Võ Thần. Mẫu thân là nữ hoàng của Băng Tuyết Thần quốc. Người đời gọi vị này theo hai cách, một là Băng Tuyết nữ hoàng, hai là Băng Tuyết nữ thần.
Ngoài ra, Băng Di và Ảnh là một cặp đôi.
Những tin tức này là Tây Môn Vũ cung cấp cho Lục Trần.
Có lẽ vì cảm thấy nhàm chán, Kiếm Vô Tâm ngồi đối diện Lục Trần dùng đôi mắt trong veo quét qua, tò mò hỏi một câu: “Ngươi cũng tu kiếm đạo?”
Vừa nãy Tây Môn Vũ đã giới thiệu với bọn họ về thân phận của Lục Trần, có điều rất mơ hồ, chỉ nói là một người ngoại lai tu hành kiếm đạo.
Sư phụ của Kiếm Vô Tâm là Kiếm Thần tu hành kiếm đạo phá diệt, cảm thấy rất hứng thú với người tu hành cùng đạo.
“Xem như là vậy đi.” Lục Trần trả lời qua loa một câu, hoàn toàn không có ý muốn giao lưu với Kiếm Vô Tâm.
Kiếm Vô Tâm dường như không nhìn ra thái độ qua loa của Lục Trần tiếp tục hỏi: “Ngươi tu hành loại kiếm đạo nào?”
Lần này Lục Trần trực tiếp nhắm mắt ngủ, dáng vẻ bình chân như vại.
Cảnh này làm mắt bọn Tây Môn Vũ đều lồi cả ra ngoài, tiểu tử Lục Trần này có cần phải thẳng thắn như thế không. Mặc dù Kiếm Vô Tâm sử dụng kiếm trong thời gian dài, nhưng tay không hề bị chai như những kiếm tu khác. Hơn nữa dung mạo của Kiếm Vô Tâm thuộc hàng đầu, không thua bất cứ ai.
Nhưng cố tình một mỹ nhân tuyệt đỉnh như vậy lại bị phớt lờ một cách tàn nhẫn.
Trong lòng Tây Môn Vũ đều đã bất bình thay Kiếm Vô Tâm rồi.
Kiếm Vô Tâm thấy Lục Trần không đáp thì thức thời không hỏi nữa.
Không biết đợi mất bao lâu, tân lang và tân nương vẫn chưa xuất hiện, ngược lại một trận cãi vã gần đó làm mọi người chú ý.
Có vài người đang tranh chấp bên cạnh bậc thang. Một nam nhân trung niên bị vây ở giữa, ánh mắt hắn phun lửa , vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận