Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1634: Quân tử ngay thẳng

Tuy rằng khí tức rất mờ nhạt nhưng hắn đã nhận ra ngay lập tức.
Chủ nhân khí tức này chính là thanh niên được Nguyệt Thần mang tới vài năm trước, rất dễ nhận ra bởi vì khí tức trên người thanh niên khác với võ giả Thần giới, trên người hắn không có dao động thần lực.
Tông chủ Hoả Thần tông nhìn về một nơi không có bóng người, đen mặt nói: "Tiểu tử, ta biết ngươi đang trốn ở gần đây, ra đi."
Tông chủ Hoả Thần tông không ngờ rằng thanh niên mà Nguyệt Thần mang đến thật sự đã tới không gian tầng dưới và còn sống rất tốt. Quan trọng hơn là đối phương còn lĩnh ngộ đạo Hư Không và đang trốn trong thế giới hạt Hư Không cơ.
Vì vậy tỷ lệ nghi ngờ của Tông chủ Hoả Thần tông với thanh niên này đã bay vút lên cao.
Trong không gian xuất hiện một dao động gợn sóng hư không, Lục Trần xuất hiện trước mặt Tông chủ Hoả Thần tông rồi dùng vẻ mặt vô hại hỏi: "Sao vậy, tiền bối?"
Tông chủ Hoả Thần tông nhìn chằm chằm Lục Trần với ánh mắt sắc bén, lạnh lùng hỏi: "Ngươi lĩnh ngộ đạo Hư Không."
"À...."
Lục Trần đáp lại một câu.
Tông chủ Hoả Thần tông tiếp tục đen mặt hỏi: "Vậy nên Thần hoả là do ngươi cắn nuốt?"
Đại trưởng lão cùng mười đệ tử ưu tú bên cạnh Tông chủ Hoả Thần tông nhìn Lục Trần với vẻ mặt khác thường, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ không phải lão tộc trưởng gia tộc Hư Không ăn trộm Thần hoả mà thanh niên trước mặt mới là thủ phạm thật sự?
"Cái gì, Thần hoả gì cơ?" Lục Trần tỏ vẻ khó hiểu.
"Đừng có giả ngu diễn trò." Tông chủ Hoả Thần tông dùng ánh mắt bất thiện nói: "Rốt cuộc Hoả thần có phải do ngươi cắn nuốt không? Nói thật đi, nếu không ta sẽ đánh ngươi."
Lục Trần đáp lại với vẻ mặt vô tội: "Tiền bối, ý của ngươi là Thần hoả nơi này sao? Ta thật sự cảm ứng được không ít, nhưng còn chưa kịp cắn nuốt đã bị ngươi phát hiện ra rồi."
Tông chủ Hoả Thần tông còn chưa kịp nói chuyện, Lục Trần đã suy đoán: "Lẽ nào mụ điên kia sai tiền bối tới quấy rầy ta? Nếu là như vậy, ta thừa nhận, tiền bối không cần phải tìm lý do sứt sẹo này."
Tông chủ Hoả Thần tông chỉ không biết nói gì khi nghe Lục Trần xưng hộ với Nguyệt Thần như vậy. Lá gan của tiểu tử này lớn thật, thế mà lại dám gọi Nguyệt Thần là mụ điên. Hắn có biết rằng nếu lời này rơi bị truyền ra ngoài, hai phần ba sinh vật giống đực của Thần giới sẽ đến đây đập hắn.
Mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết hắn rồi.
Nhưng nghi hoặc trong lòng đã được xua tan đi rất nhiều, lẽ nào thật sự không phải tiểu tử trước mặt này sao?
Sắc mặt Tông chủ Hoả Thần tông dịu đi rất nhiều, ánh mắt cũng bớt vài phần sắc bén, tiếp tục hỏi: "Ngươi có nhìn thấy người lạ nào tới đây hay cảm ứng được khí tức đặc thù dao động không?"
Tây Môn Thanh có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào đây mà không bị hắn phát hiện, bởi vì đối phương cực kỳ thông thạo đạo Hư Không, nhưng quan trọng là phải hiện thân để trộm Thần hoả, không thể không để lại chút khí tức nào.
"Ta nghĩ xem." Lục Trần trầm tư suy nghĩ như đang tự hỏi, ba giây sau, hắn đột nhiên vỗ trán, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ô, mấy tháng trước, ta thật sự đã nhìn thấy một người. Đối phương nắm giữ đạo Hư Không vô cùng lợi hại, vì tò mò nên ta đã đuổi theo, nhưng chỉ nháy mắt đã bị mất dấu."
Sau khi nói đến từ cuối cùng, gương mặt Lục Trần đúng lúc hiện lên vẻ tiếc nuối.
Trước đó Lục Trần đã bị giật mình bởi tiếng hét của đại trưởng lão Hoả Thần tông, hắn bèn để ý một chút. Khi nghe thấy có người mắng lão tộc trưởng gia tộc Hư Không, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ là gia tộc của Tây Môn Vũ?
Sau đó lại nghe thấy tiếng gầm của Tông chủ Hoả Thần tông đang mắng một người tên là Tây Môn Thanh.
Sau đó mới hiểu rõ được tình hình, hoá ra là do linh hoả và Thần hoả trong không gian Hoả ngục bị mất nên đã kinh động đến Tông chủ Hoả Thần tông.
Ban đầu Lục Trần nghĩ rằng hỏa diễm trong không gian Hoả ngục do mọc hoang mà thành, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy, chúng được nuôi dưỡng bởi Tông chủ Hoả Thần tông.
Diệt Thế Hắc Diễm đã cắn nuốt trăm ngọn linh hoả, tám ngọn Thần hoả, nếu bị Tông chủ Hoả Thần tông phát hiện ra, hắn có thể sẽ bị một chưởng giết chết.
Đối tượng nghi ngờ trọng điểm của Tông chủ Hoả Thần tông là một người tên Tây Môn Thanh, đương nhiên bản thân hắn cũng nằm trong diện hoài ngi, nhưng chỉ là nghi ngờ nho nhỏ mà thôi.
Trong tình huống này, bản thân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ném cái nồi này đi.
"Tây Môn Thanh tiền bối, thật có lỗi." Lục Trần lặng yên nói.
Diệt Thế Hắc Diễm đã cắn nuốt trăm ngọn linh hoả, tám ngọn Thần hoả, nếu bị Tông chủ Hoả Thần tông phát hiện ra, hắn có thể sẽ bị một chưởng giết chết.
Xa xa, trong một toà thành sầm uất, một lão ăn mày có mái tóc hoa râm, trên mặc y phục rách rưới đang ngồi xổm góc phố với chiếc bát sứ bị mẻ một góc, đột nhiên hắt xì một cái, hai mắt già nua đột nhiên lộ ra một tia dị sắc.
Trong lòng lão ăn mày cảm thấy có một nỗi bất an không rõ, hắn luôn cảm giác có chuyện không hay sắp xảy ra.
"Leng keng." Mấy đồng tiền xu rơi xuống bát mẻ.
"Cảm ơn người hảo tâm, cảm ơn người hảo tâm." Lão ăn mày ngẩng đầu cảm tạ một tiểu cô nương xinh đẹp chừng bảy tám tuổi.
Lão ăn mày này chính là lão tộc trưởng gia tộc Hư Không, một tồn tại Thần Đế cảnh. Bởi vì tu vi của hắn đã đạt tới Thần Đế cảnh, mỗi lần đột phá lên một cảnh giới nhỏ đều hao phí mấy trăm đến hơn một ngàn vạn năm, vì vậy hắn mới xuống trần dạo chơi, trải nghiệm thế gian hàng trăm sắc thái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận