Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 22: Nghịch tử(1)

Thì ở đâu có được đan dược lục phẩm.
Phương Thường Lâm nghĩ đến sự cường thế của cấp bậc Nhân Vương thì tức khắc nuốt nước bọt, tuy hắn đã Nguyên Thần cảnh viên mãn, chỉ thiếu một bước thì tới Vương cảnh, nhưng rốt cuộc Vương cảnh vẫn là Vương cảnh, lĩnh hội ý chí vương giả, khi tràn ra một tia vương uy thì ngay cả ý niệm động tay cũng không dâng lên nổi.
Vương cảnh lĩnh hội thế thiên địa, có thể mượn uy lực trời đất, bùng phát ra năng lực như dời non lấp biển, sức mạnh to lớn như vậy căn bản không phải một Nguyên Thần cảnh nhỏ bé như hắn có thể chống cự.
Sở dĩ hắn tạo phản, vẫn là do quân vương Tương quốc cam đoan, cộng thêm con trai bái nhập Huyền Lôi phái nên hắn mới dám làm vậy.
Nếu Lục Chính Hằng đang yên đang lành, cho hắn một trăm quả gan cũng không dám tạo phản.
“Bọn họ chết như thế nào vậy?” Sống lưng Phương Thường Lâm lạnh toát, kinh ngạc cất tiếng hỏi.
Người hầu nói: “Bốn vị vốn đã phá được Địa Linh trận, tuy nhiên lại sa vào một trận pháp khác, trận pháp ngưng tụ bảy thanh kiếm, bốn người không kiên trì nổi hai giây thì đã trực tiếp bị giết chết.”
“Không thể nào, sao vương cung lại có sát trận kia chứ?” Phương Thường Lâm cãi lại.
Hắn nghe người hầu nói vậy, lập tức nhận ra là sát trận nào đó, nhưng tổng cộng chỉ có một Địa Linh trận cấp năm trong vương cung, chứ không có sát trận, dù sao sát trận cũng đâu phải cải trắng trên đường.
Mặc dù Hoàng triều cũng không có bao nhiêu sát trận, mà vương cung lại có sát trận, Phương Thường Lâm tuyệt đối không tin.
Nhưng giờ phút này, hắn không thể không tin, người hầu của hắn sẽ không gạt hắn.
Tuy nhiên, Phương Thường Lâm biết được không phải Lục Chính Hằng tự động tay cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này chắc Lục Chính Hằng có quan hệ đến tính mạng, hoặc là đã chết.
“Đáng hận thật mà!”
Phương Thường Lâm thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ không cam tâm mãnh liệt.
Hắn là một Chuẩn Vương, muốn đột phá Vương cảnh thì cần có lượng lớn tài nguyên, chỉ có kiểm soát vương cung mới có thể thu được tài nguyên khổng lồ đột phá tới Vương cảnh, khó khăn lắm hắn mới lôi kéo được bốn Nguyên Thần cảnh.
Hiện giờ toàn bộ bị giết chết.
Hơn nữa tin tức vương cung có sát trận tru sát Nguyên Thần cảnh lan truyền ra ngoài, hắn muốn tìm người giúp đỡ đã hoàn toàn không thể nào nữa.
Dù sao bốn Nguyên Thần cảnh lớn đều đã bỏ mạng, hắn đi đâu lôi kéo người giúp đỡ chứ.
Tương quốc thì có thể kéo được vài Nguyên Thần cảnh, nhưng tin tức một trận tru sát bốn Nguyên Thần chắc chắn sẽ truyền khắp Lục quốc, đợi khi hắn đến Tương quốc, e rằng tin tức cũng đã truyền tới Tương quốc.
“Đằng Nhi, phụ thân có thể xưng làm vương hay không, vẫn phải nhờ vào ngươi.” Phương Thường Lâm lẩm bẩm một mình, sau đó, hắn bước vào mật thất viết một bức thư rồi giao cho cận vệ mà hắn tin tưởng nhất.
“Đưa tới Huyền Lôi phái giao cho con ta với tốc độ nhanh nhất.”
“Tuy vương cung có sát trận, nhưng chỉ cần ta không xông vào thì chắc không sao, cho dù hai con rùa rút đầu trong vương cung cùng xông lên cũng không phải đối thủ của ta.” Phương Thường Lâm suy nghĩ như vậy.
Sau đó, hắn thở một hơi dài.
Hắn quyết định án binh bất động. Dù sao chỉ cần Lục Chính Hằng không tỉnh lại, thì hắn chính là cường giả đệ nhất Lục quốc, đợi Đằng Nhi có được sự coi trọng của Hạ Thiên trưởng lão, dẫn Hạ Thiên trưởng lão đến thì ắt có thể phá vỡ sát trận.
Ngoại giới chấn động, liên tục vài ngày mọi người đều đang bàn tán sự việc bốn Nguyên Thần cảnh bị trận pháp tru sát, chuyện này ảnh hưởng khá rộng, chẳng mấy chốc thì đã truyền khắp Lục quốc, trở thành đề tài để mọi người bàn luận hăng say.
Trong vương cung, một vùng bình lặng.
Vào ngày thứ ba tru sát Nguyên Thần cảnh, Lục Chính Hằng đã tỉnh lại, tuy hắn vẫn còn rất yếu ớt, nhưng kịch độc trong cơ thể đã giảm bớt không ít.
“Quân vương, cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh lại.” Mạc Hành Không gần như không rời nửa bước, trông thấy Lục Chính Hằng tỉnh dậy, hắn lộ ra vẻ kích động đầy mặt.
“Lão Mạc.”
Lục Chính Hằng hơi miệng khô khát nước, hắn liếm nhẹ khóe miệng.
“Quân vương, ngươi uống nước đi.”
Mạc Hành Không đưa một ly nước cho Lục Chính Hằng, hắn cầm lên một ngụm uống hết, sau khi hắn uống xong mới cảm thấy miệng dễ chịu hơn nhiều, hỏi rằng: “Lão Mạc, ta hôn mê hết bao lâu rồi.”
Mạc Hành Không trả lời: “Ngươi đã hôn mê gần hai tháng.”
Lục Chính Hằng nghi ngờ hỏi: “Chất độc mà ta trúng phải là nhằm vào võ giả Vương cảnh, sao ta cảm thấy độc tố trong cơ thể đã loại trừ gần hết vậy, lão Mạc, ngươi đã làm gì với ta.”
Mạc Hành Không nói: “Quân vương, là do điện hạ đã trở về và còn mang theo Thần Lộ đan.”
“Lão già, tỉnh rồi hả.”
Đúng lúc Mạc Hành Không còn muốn nói thêm điều gì, bỗng nhiên bên cạnh truyền lại một giọng nói.
Hai tay Lục Trần chắp sau lưng, chậm rãi bước đến, tầm nhìn lướt qua lướt lại trên người Lục Chính Hằng.
“Không phải tiểu tử ngươi bỏ nhà ra đi rồi sao, còn biết quay về à.” Lục Chính Hằng nhìn thấy Lục Trần là ôm một bụng bực tức, năm xưa hắn ép buộc Lục Trần tập võ, nhưng hoàn toàn không hiệu quả.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là năm năm trước tiểu tử này đã không nói không rằng rời khỏi Lục quốc.
Hắn điều động hơn một nửa quân đội, vài trăm nghìn binh sĩ đều không tìm được hắn.
Cứ như bốc hơi khỏi nhân gian.
Cho nên trong lòng Lục Chính Hằng đang ôm bực dọc, hắn thấy Lục Trần xuất hiện khó tránh giọng điệu không tốt lắm.
Lục Trần nói chuyện ẩn chứa hàm nghĩa khác: “Nếu ta không về, ai kia đã mất mạng rồi.”
“Ngươi…”
Lục Chính Hằng lập tức trừng mắt lên nhìn hắn.
Mạc Hành Không đứng bên cạnh giải vây: “Điện hạ, quân vương mới tỉnh lại, sức khỏe vẫn rất yếu, ngươi nói ít hai câu đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận