Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 582: Hy vọng

Lục Trần cũng biết điều, sẽ không làm những việc vô ích.
“Tiểu tử, làm gì mà mày ủ mặt ê thế.” Đột nhiên, một giọng nói già nua, cười ha ha vang lên bên tai Lục Trần.
Lục Trần quay đầu lại nhìn, trong mật thất có thêm một ông lão thấp bé, lúc này ông lão đang nhìn hắn, trên mặt mang theo ý cười.
“Tiền bối.”
Lục Trần nhìn thấy ông lão thấp bé, mắt lập tức sáng lên, thân thiết gọi một câu.
Sao hắn lại quên chuyện này được chứ, cung chủ Thư Thánh cung Tô Mục Đồng chính là Thánh Vương, hắn hẳn là có thể giúp mình.
Hơn nữa, Tô Mục Đồng là người bên ngoài, không cùng phe với người ở bên trong, bất kể thế nào, cũng đều đứng về phía mình.
Tô Mục Đồng rùng mình, không chịu nổi giọng điệu buồn nôn của Lục Trần.
Hắn cười như không cười nói: “Bây giờ biết gọi ta là tiền bối rồi à.”
Tô Mục Đồng nhớ rất rõ, tiểu tử này lúc ở trong ảo cảnh, đến bây giờ chưa từng cung kính gọi hắn là tiền bối như vậy.
Tô Mục Đồng đến từ bên ngoài, biết được việc làm của tiểu tử này, chặc lưỡi một trận, mức độ kiêu ngạo của tiểu tử này quả thực vượt quá tưởng tượng của hắn.
Có điều vẫn còn sót lại một tòa cung điện cuối cùng, nếu phá xong, tiểu tử này sẽ hết giá trị lợi dụng, có lẽ tộc Ma Bất Tử sẽ phái cường giả trực tiếp xử lý hắn.
Tô Mục Đồng không đành lòng nhìn yêu nghiệt như Lục Trần chết, chủ động tìm đến cửa.
Lục Trần nói: “Tuy tiền bối có thực lực mạnh mẽ, lại truyền thân phận cao nhất cho ta, nhưng ta chưa từng đặt tiền bối vào trong mắt.”
“Ừm.”
Tô Mục Đồng cau mày, tiểu tử này sao chết đến nơi rồi, vẫn kiêu ngạo hệt như trước. Chẳng lẽ không sợ chọc tức hắn khiến hắn rời đi luôn sao.
Tô Mục Đồng là một Thánh Vương đại thành, tâm tình sớm đã không vui không giận, rất ít có câu nói nào có thể trái tim bình tĩnh của hắn gợn sóng, nhưng không thể không nói, lời nói ngạo mạn này của Lục Trần vẫn khiến trong lòng hắn có chút khó chịu.
Lúc này, Lục Trần cung kính nói: “Cao nhân đức cao trọng vọng như tiền bối, bình thường ta đều đặt ở trong lòng, sao lại đặt ở trong mắt được, đó là cực kỳ bất kính với tiền bối.”
Tô Mục Đồng nghẹn họng cạn lời.
Qua khoảng hai ba giây, Tô Mục Đồng mới định thần lại, trừng mắt nhìn Lục Trần, cười mắng: “Tiểu tử ngươi không chỉ có thiên phú lợi hại, ngay cả bản lĩnh nịnh nọt cũng ghê gớm như vậy.”
Không thể không nói, câu nói của Lục Trần khiến Tô Mục Đồng như mở cờ trong bụng.
Lục Trần sờ mũi nói: “Tiền bối, ngươi cũng biết bây giờ bên ngoài có rất nhiều người theo dõi ta, hận không thế chết luôn đi, ngươi hẳn là có biện pháp để ta an toàn rời đi chứ.”
Lục Trần cảm thấy, Tô Mục Đồng sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến hắn, nhất định là để giúp hắn, hiện tại tình thế cấp bách, hắn trực tiếp hỏi luôn.
Tô Mục Đồng trở nên nghiêm túc, nói: “Đúng, lão già ta đây không hy vọng một người có thiên phú yêu nghiệt như ngươi ngã xuống, cho nên cố ý đến trợ giúp ngươi.”
Tô Mục Đồng cảm thấy, thiên phú của Lục Trần rất yêu nghiệt, Lục Trần còn yêu nghiệt hơn những tên yêu nghiệt nhất trong trí nhớ của hắn, sau này rất có thể trở thành cường giả có một không hai, loại thiên kiêu vẫn chưa trưởng thành này một khi ngã xuống, như vậy rất đáng tiếc.
Cho nên cố ý đến đây giúp tiểu tử này vượt qua cửa ải khó khăn.
Lục Trần nghe xong lời của Tô Mục Đồng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, có một Thánh Vương đại thành hỗ trợ, vậy thì không thể tốt hơn, có thể dọa sợ người của bốn đại gia tộc.
Tô Mục Đồng lật cổ tay, trong tay hắn xuất hiện hai tấm ngọc phù, ký hiệu trên hai ngọc phù lóe ra, lưu chuyển rực rỡ, một ngọc phù phát ra ánh sáng màu trắng, một ngọc phù tỏa ra ánh sáng màu bạc.
Lúc Lục Trần khó hiểu, Tô Mục Đồng giải thích: “Ngọc phù màu trắng này là phù chú che giấu, bóp nát có thể che giấu khí tức của ngươi, cho dù là Thánh Vương cũng không thể dễ dàng tìm ra khí tức của ngươi, có thể che giấu khí tức nửa tháng, đủ để bọn họ phá vỡ không gian trận, đi ra bên ngoài.”
“Ngọc phù màu bạc này tên là Phá Không phù, sau khi bóp nát, ngươi sẽ ngẫu nhiên truyền tống đến phạm vi ngàn vạn dặm.”
“Hai phù chú này tặng cho ngươi, có thể bảo vệ ngươi không xảy ra chuyện gì.” Tô Mục Đồng nhìn Lục Trần nói.
Lục Trần vui mừng nhận lấy hai tấm ngọc phù, liên tục nói cảm tạ với Tô Mục Đồng.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được loại ngọc phù thần kỳ này, lại còn có công năng mức này.
“Tiểu tử, lão già này đi đây, có duyên gặp lại.” Tô Mục Đồng cười với Lục Trần, nói xong, bóng dáng của hắn chậm rãi tiêu tán ở trước mặt Lục Trần.
Tô Mục Đồng đến nhanh, đi cũng nhanh.
Hắn mang đến hai miếng ngọc phù, để Lục Trần có đường thoát trong tuyệt địa, quả thực vật phẩm thiết yếu để hắn tìm cách trốn thoát.
Vốn trong lòng hắn vô cùng sốt ruột, nháy mắt đã bình tĩnh lại.
Ngày mai, phỏng chừng sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm hắn phá hủy cung điện màu xám, sau đó giết chết hắn.
Lục Trần thoải mái trong lòng vượt qua một buổi tối, sáng sớm hôm sau, Cái Tử Lăng đi tới biệt viện của Lục Trần.
Trên người Cái Tử Lăng mặc quần áo màu xanh lam, tư thái yểu điệu, đường cong lả lướt, yên tĩnh đứng bên trong biệt viện tựa như một phong cảnh diễm lệ.
“Ha ha, hôm nay ngươi tới để đưa ta đoạn đường cuối cùng hả?” Lục Trần vừa ra khỏi mật thất thì thấy Cái Tử Lăng đang đứng trong tiểu đình, lập tức cười ha ha nói một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận