Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1713: Thuỷ giới đại chiến

“Lục huynh, ngươi nghĩ sao.” Đám người nhìn sang Lục Trần.
Lục Trần đâu hiểu được tâm trạng khi bị truy đuổi ở Thâm Uyên giới của họ, nhưng vẫn đáp: “Nếu các ngươi muốn hành động một chút thì cứ động thủ đi.”
Lục Trần thu hồi quy tắc hư không, để Hư Không Thành Bảo hiện thân.
“Giết.”
Võ Minh, Tây Môn Vũ, Kiếm Vô Tâm , Minh Tử,… cầm đầu một đám Thần Vương vô địch, tấn công dị tộc gần đó. Trên người ai nấy đều bung toả hào quang chói lọi đáng sợ, chiến ý ngùn ngụt, lao đến đám dị tộc xung quanh, bắt đầu sát phạt một cách mãnh liệt nhất.
Mỗi khi chạm trán là lại làm Thần Vương dị tộc đổ máu, hoặc nổ tung người.
Bị bọn họ áp sát tiêu diệt, dị tộc trở tay không kịp.
Trước cuộc tàn sát đột ngột của mười mấy Thần Vương, đám dị tộc và người Thuỷ giới ở xung quanh đều sợ hết hồn, song cường giả Thuỷ giới trấn định rất nhanh. Tuy không biết lai lịch của đám người kia ra sao nhưng thông qua cảm nhận khí tức thì họ không phải người Thuỷ giới.
Tuy vậy, đối phương cũng chẳng phải người của Thâm Uyên giới, dẫu sao chỉ trong một chốc đã có hơi mười mấy Thần Vương dị tộc Thâm Uyên giới vẫn lạc.
“A, không phải người Thâm Uyên giới.” Chứng kiến cảnh này, ba cường giả Tạo Giới cảnh của Thuỷ giới tỏ vẻ ngạc nhiên, lúc trước họ còn tưởng kia là dị tộc Thâm Uyên giới.
“Người Thần giới.” Trái lại, bốn Chúa tể dị tộc nhìn đám người nọ bằng ánh mắt lạnh lùng như đạn bắn.
Trong khoảng thời gian qua, Thâm Uyên giới xảy ra một chuyện lớn. Ba tế đàn Mê Đồ bị người Thần giới lẻn vào phá hỏng, thậm chí Hắc Sa còn phản bội Bàng Vân đạo tổ, bị Đạo tổ bóp chết tức khắc.
Bốn Chúa tể quen biết Hắc Sa từ rất lâu, họ nghĩ mãi không hiểu tại sao Hắc Sa lại bị người của Thần giới xúi giục phản bội Bàng Vân đạo tổ.
Nhưng không thể phủ nhận rằng sau khi Hắc Sa chết thì họ cũng tổn thất một hậu phương vững chắc. Nếu Hắc Sa không chết, họ có thể thừa dịp một cường giả Thuỷ giới bị trọng thương để đoạt lấy Thuỷ giới.
Tuy hiện tại Thuỷ giới chỉ có ba người có thể xuất chiến, bọn họ hơn một người, nhưng xác suất chiến thắng vẫn cực kỳ nhỏ, bằng không họ cũng sẽ chẳng đứng dây dưa trên không trung.
Bọn họ những tưởng đám Thần Vương xâm nhập Thâm Uyên giới đã bị bắt từ lâu, không ngờ đối phương nhân lúc họ khai chiến với Thuỷ giới để men theo thông đạo, lén lút tới Thuỷ giới.
Tuy đã biết rõ thân phận của bọn Lục Trần nhưng các Chúa tể vẫn đứng im không nhúc nhích. Cuộc tuyên chiến lần này có phạm vi vô cùng lớn, chỉ riêng cấp bậc Thần Vương thì dị tộc cũng có đến mười mấy vạn người, hơn chục Thần Vương gia nhập chiến trường thì sao, chẳng lẽ có thể lay chuyển cục diện tất thắng của họ?
Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ cũng biết mình sai rồi, sai hoàn toàn.
Trong đám Thần Vương, có một thanh niên đặc biệt thu hút sự chú ý. Người ấy có vóc dáng cao ngất, đứng ngạo nghễ trên không, một luồng đạo uy mãnh liệt bốc lên ngùn ngụt, giữa đất trời, dường như tất cả đều hoá kiếm, bỗng hiện ra cảnh tượng vạn kiếm trỗi dậy.
Một dòng khí tức vô cùng sắc bén trút xuống, khiến vô số người không thể chịu nổi, cảm thấy cơ thể mình như đang bị xé ra.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mỗi khi bàn tay thanh niên kia nhấn xuống, kiếm lại rơi như mưa. Mỗi một mũi kiếm như thể lưỡi hái tử thần, người nào trúng kiếm đều sẽ bị nổ tung một cách dứt khoát, bắn thành một màn sương máu.
Trong nháy mắt, vòng chiến đông nghịt chung quanh bỗng trống một khoảng lớn.
“Biến thái quá.”
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người, dù là Thuỷ giới, dị tộc Thâm Uyên giới hay đám Võ Minh đều há hốc miệng như quả trứng, đờ đẫn ra mặt.
Vì chuôi kiếm thật sự quá sắc bén, Thần Vương dị tộc chạm phải là chết, trong tức khắc đã có hơn trăm Thần Vương dị tộc tử vong.
Rõ ràng đối phương cũng là Thần Vương nhưng đối phó với dị tộc đồng cấp lại không khác gì giết gà.
Kiếm Tâm chăm chú nhìn Lục Trần, trong lòng rung động khó tả. Kiếm đạo mà đối phương tu hành chắc chắn mạnh hơn gấp trăm lần so với kiếm đạo đại phá diệt mà nàng tu hành. Đến tận bây giờ, nàng vẫn cho rằng kiếm đạo đại phá diệt là mạnh nhất, lúc này mới biết núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Trên bầu trời, bốn Chúa tể dị tộc sầm sì mặt mũi. Nếu Thần Vương dị tộc là cừu thì đối phương chính là sói.
Sói nhảy vào bầy cừu, cừu biết phản kháng kiểu gì?
Bụp bụp bụp!
Trung bình mỗi một giây lại có một Thần Vương dị tộc đi đời, tốc độ tử vong này làm đám Chúa tể kinh hãi rùng mình, có nhiều dị tộc hơn nữa cũng không đủ cho đối phương giết chóc.
Lục Trần dừng mắt nhìn đám dị tộc phía trước, hai tay vung vẩy, một luồng khí màu đen lập tức bắn ra từ người hắn, thổi qua như một cơn lốc. Từng dị tộc bị gió lớn quét qua, cơ thể bỗng bùng lên ngọn lửa đen, hoá thành người bốc cháy, tan rã trong những tiếng kêu gào thảm thiết, chẳng mấy chốc đã bị thiêu ra tro bụi.
“Chân diễm.”
Giữa không trung, các Chúa tể nhìn thấy gió lốc màu đen tung hoành tứ phía, trong lòng không khỏi run lên, thanh niên dưới kia lại là kẻ nắm giữ Chân diễm.
Ba cường giả Tạo Giới cảnh của Thuỷ giới cũng trợn tròn mắt, tỏ vẻ vui mừng.
Không thể không nói, Thần Vương đột ngột xuất hiện kia thực sự quá mạnh, Vốn dĩ đại quân của bọn họ có số lượng thua kém dị tộc rất nhiều, rất có thể sẽ thương vong nặng nề. Song lúc này lại có quân viện trợ hùng mạnh như vậy ra mặt, có lẽ sẽ nảy ra cơ hội trở mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận