Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 921: Quyết đấu Huyết Oán Mãng Ngưu

Lúc Lục Trần biến mất, xung quanh có từng luồng kiếm quang sáng ngời cắt ngang không gian, chấn động ở trên dãy núi.
Ầm ầm ầm!
Các nơi trong dãy núi bộc phát ra tiếng nổ lớn, khói bụi cuồn cuộn.
Thiểm Ảnh kiếm pháp chỉ cần một chữ để hình dung: Nhanh.
Cần một bộ thân pháp tuyệt thế đến phụ trợ mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của Thiểm Ảnh kiếm pháp, tu luyện bộ kiếm pháp này tới cấp bậc viên mãn có thể trong nháy mắt phát động hơn trăm lần công kích, tạo thành đả kích toàn bộ phương vị đối với kẻ địch.
Ngoài ra còn biết được Lôi Minh Thiên Quân mà hắn tu luyện là bản không trọn vẹn từ chỗ của Băng Vũ, nhưng cho dù không trọn vẹn thì cũng vượt qua rất nhiều thân pháp, phối hợp với Thiểm Ảnh kiếm pháp cũng có thể bộc phát ra công kích mãnh liệt.
Lục Trần tu luyện Thiểm Ảnh kiếm pháp giữa sơn xuyên đại địa này, bốn phương đều xuất hiện bóng dáng của hắn, từng luồng kiếm quang rực rỡ chí cực sinh ra mang theo lực công kích vô cùng sắc bén, mỗi một luồng kiếm quang trên cơ bản đều có thể đánh trọng thương võ giả cùng cấp bậc.
“Sư phụ, ta muốn khiêu chiến Thiên Yêu Mãng Ngưu một chút!” Hôm nay, Lục Trần tìm đến sư phụ.
Con Huyết Oán Mãng Ngưu đó cũng là Hoàng cảnh sơ kỳ, hiện tại rất thích hợp cho hắn luyện.
“Được!”
Kha Dĩ Nhu không chút do dự về việc này, nàng trực tiếp ném một miếng ngọc phù cho Lục Trần, nói: “Đi vào đi!”
Lục Trần nhận được ngọc phù, rót một luồng linh khí vào bên trong, trong phút chốc, một luồng lực lượng xé rách bộc phát trực tiếp kéo hắn vào một không gian u ám, một nam tử cao to có làn da màu đỏ sậm, dáng người khôi ngô, trên đỉnh đầu có cặp sừng trâu màu máu xuất hiện trước mặt Lục Trần.
Bốn phía của con Mãng Ngưu này bị thiết liên pháp tắc phong tỏa, đồng thời ánh mắt nhắm nghiền, bởi vì trúng đạo Nhập Mộng của Kha Dĩ Nhu nên chìm vào ngủ say.
Nhưng ngay lúc Lục Trần giáng lâm, Mãng Ngưu đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra, hiện lên khát máu đỏ tươi, chợt thiết liên pháp tắc khóa chặt hắn đứt đoạn từng khúc, Mãng Ngưu có được tự do.
Trong mắt Mãng Ngưu hiện lên tia kinh ngạc, vậy mà hắn lại có được tự do.
“Thằng nhãi, ta muốn xé nát ngươi!” Trên mặt con Mãng Ngưu này lộ ra biểu cảm lạnh lẽo vô tình, gợn sóng linh lực màu đỏ sậm quanh thân giống như thủy triều lan tới, Mãng Ngưu nâng cánh tay cường tráng lên trực tiếp bắt về phía Lục Trần, chỉ thấy một tầng năng lượng huyết sắc hùng hậu quay cuồng hóa thành một bàn tay lớn.
Thân là bộ tộc Thiên Yêu, giết chóc là đại ngôn của bọn họ, vì giết chóc bọn họ đã khiến cho tu giả Sơn Hải giới nghe tin đã sợ mất mặt.
Hơn nữa, hắn còn là Hoàng tộc của tộc Huyết Oán Mãng Ngưu, thân mang huyết mạch Hoàng tộc, vô cùng cao quý, lại bị đại năng tuyệt thế đó nhốt ở đây, trong lòng sớm đã tồn đọng lửa giận, hơn nữa càng khiến cho hắn phẫn nộ là đối phương lại xem hắn là vật thử luyện, đối với thân phận cao quý như hắn hoàn toàn là không chịu nổi.
Điều duy nhất có thể làm là lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, xé nhân loại trước mắt thành mảnh nhỏ.
Lục Trần thấy một bàn tay lớn huyết sắc chộp tới, linh lực màu đỏ sậm gầm thét giống như hải dương huyết sắc.
Luồng công kích này vô cùng hung mãnh, khiến cho trong lòng Lục Trần sinh ra cảm giác nguy cơ nhàn nhạt.
Nhưng Lục Trần vốn không sợ, tay khẽ vẫy, nắm Lục Thần kiếm trong tay, bóng dáng của hắn trong nháy mắt thu lại, đồng thời sinh ra một luồng kiếm quang rực rỡ, luồng kiếm quang này vô cùng chói mắt, uy lực tuyệt vời, trực tiếp va chạm với bàn tay lớn huyết sắc.
Ầm đùng đùng!
Chỉ thấy lúc luồng kiếm quang này tiếp xúc với bàn tay lớn huyết sắc, trung gian được chia làm hai, bàn tay lớn huyết sắc trực tiếp bị kiếm quang xé nát.
Hơn nữa luồng kiếm quang này cũng không bởi vậy mà tiêu tán, vẫn phóng thích ra ánh sáng sắc bén vọt về phía thân thể Mãng Ngưu, nhưng lúc giáng xuống thân thể Mãng Ngưu, thân thể hắn lại trực tiếp hấp thu luồng kiếm quang này, mặt ngoài thân thể không có chút vết tích.
Lục Trần nhìn thấy cảnh này, nhíu mày lại.
Bởi vì kiếm quang của hắn không chút ảnh hưởng đến con Mãng Ngưu này.
Ánh mắt Mãng Ngưu lạnh như băng, tràn đầy cười nhạo nói: “Thằng nhãi, lực công kích của ngươi yếu quá, không đủ gãi ngứa cho ta nữa.”
Nhưng trong lòng lại cười nhạo không ngừng, hắn là Hoàng tộc, trong cùng cảnh giới hoàn toàn không sợ võ giả loài người, cho dù là võ giả Hoàng cảnh viên mãn cũng không biết hắn đã giết bao nhiêu.
Lục Trần vốn không vì đối phương cười nhạo mà rối loạn tâm trí, bóng dáng chợt lóe kèm theo một loạt tiếng sét, thình lình biến mất, cùng lúc này, Lục Trần xuất hiện bốn phía của Mãng Ngưu, bốn phía đều xuất hiện cùng một Lục Trần, đồng thời nâng kiếm trong tay lên tạo ra một luồng kiếm quang sáng ngời, mà điểm công kích chính là Mãng Ngưu.
“Nhiều tàn ảnh quá, khó phân biệt thật!” Con Huyết Oán Mãng Ngưu này nhìn bóng dáng bốn phía, mỗi một Lục Trần đều có khí tức, rất khó phân biệt thật giả.
Hơn nữa, mỗi một Lục Trần đều nâng kiếm lên đều tạo thành một luồng kiếm quang.
Trong nháy mắt, hơn trăm luồng kiếm quang cùng bộc phát, ánh mắt chói mắt che lấp mọi thứ xung quanh.
Đợi ánh sáng tản đi, Lục Trần thấy con Mãng Ngưu này vẫn còn đứng tại chỗ, hơn nữa trên thân không có chút vết thương, hoàn hảo không tổn hao gì.
Lực công kích vừa bộc phát dù là Nhân Hoàng đại thành thì cũng đủ thảm, nhưng con Mãng Ngưu này lại không sao cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận