Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 183: Hoàng chủ nổi giận (2)

“Xin Lục huynh thứ lỗi, ta không ngờ thuộc hạ lại như vậy, ngươi yên tâm, đợi hắn đến, ta sẽ bắt hắn tạ lỗi với ngươi đàng hoàng.” Khổng Diệm nhìn sang Lục Chính Hằng, vô cùng áy náy, cất lời.
Vốn dĩ là đến chúc mừng trong êm đẹp, kéo gần mối quan hệ giữa hai hoàng triều, nào ngờ thuộc hạ lại huênh hoang như vậy, phái người hầu ở Siêu Phàm cảnh đến ăn chực uống chùa, thái độ kiêu căng ngạo mạn, không nói đến việc đã làm mất mặt của Hoàng cung Khổng Tước, còn có thể đã đắc tội đến cha con Lục gia.
“Không sao.” Lục Chính Hằng đáp.
Liễu Lăng bên cạnh cười lớn, nói: “Diệm huynh, người ở Hoàng cung Khổng Tước rất biết cách phô trương đó nha, tham dự yến tiệc của Lục huynh mà lại chỉ cử một nhóc hầu đến.”
Khổng Diệm nhìn xung quanh, dửng dưng nói: “Trân Bảo các không một ai đến sao?”
“Vâng.”
Liễu Lăng hơi sững người, sau đó nhớ ra sản nghiệp Trân Bảo các của nhà mình, ở thành Tề Hoàng dường như đang phát triển rất thuận lợi, hắn đích thân chọn ra một Vương cảnh làm người phụ trách, đảm nhiệm việc buôn bán bên này, Trân Bảo các chắc hẳn cũng được mời.
Mặc dù Nhà đấu giá Khổng Tước tỏ ra kiêu căng, nhưng dù sao cũng có nhóc hầu Siêu Phàm cảnh đến, nhưng người phụ trách của thế lực nhà mình hình như còn huênh hoanh hơn cả Nhà đấu giá Khổng Tước, điều này khiến Liễu Lăng gấp như nước đến chân, một luồng thần niệm dồi dào trải dài ra, lan rộng hàng chục dặm, bao trùm lấy Trân Bảo các.
“Liễu Vân, mau cút đến cung Tề Hoàng gặp ta!” Một luồng thần niệm tràn đầy sự tức giận vang bên tai một nam nhân bụng phệ.
Liễu Vân, người phụ trách Trân Bảo các, có cái bụng phệ và một khuôn mặt gian xảo.
Liễu Vân lúc này đang lười biếng dựa trên chiếc ghế êm ái, bên cạnh có vài thị nữ dung mạo xinh đẹp, cơ thể mảnh mai đang xoa bóp vai cho hắn.
“Hôm nay là ngày Lục Chính Hằng đăng cơ, tu vi Vương cảnh lại ảo tưởng xưng Hoàng, hắn nghĩ hắn là ai chứ?” Liễu Vân bĩu môi nói, lúc nhận được thiệp mời hắn cũng chẳng thèm xem, thẳng tay vứt đi.
Vì vậy, hắn cố tình không đến.
Vả lại hắn còn nghe nói rằng người phụ trách Nhà đấu giá Khổng Tước đã cử một nhóc hầu đến đó.
“Ái chà chà, thật muốn đi xem thử sắc mặt hiện giờ của Lục Chính Hằng, có phải đã đen như đáy nồi rồi không?” Liễu Vân vô cùng lười biếng, lẩm bẩm một mình.
Đột nhiên, một giọng nói tức giận vang bên tai hắn, khiến linh hồn hắn phát run, sắc mặt tái nhợt.
Dường như hắn đã nghe thấy giọng nói của Liễu hoàng chủ.
Ngay lập tức, hắn ngồi dậy khỏi chiếc ghế êm ái.
Không thể nào, chắc hẳn là ảo giác, Đại Tề cách hoàng triều tận mấy nghìn vạn dặm, sao ta có thể nghe thấy giọng nói của Liễu Hoàng chủ được, ảo giác, đây nhất định là ảo giác.
“Vừa nãy các ngươi có nghe thấy gì không?”
Liễu Vân nhìn mấy thị nữ thì nhận ra sắc mặt của bọn họ trắng bệch.
“Có, ta nghe thấy giọng nói của Hoàng chủ.” Một thị nữ run rẩy nói.
“Thật sự truyền đến, không phải là ảo giác.”
Liễu Vân đứng phắt dậy, sởn tóc gáy, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, có phải hắn đã làm sai chuyện gì không, vì sao Hoàng chủ lại nổi giận đùng đùng như vậy, v.v… Hoàng chủ yêu cầu hắn đến cung Tề Hoàng bái kiến, lẽ nào Liễu Hoàng chủ đã đến cung Tề Hoàng.
Sau đó, Liễu Vân nhón chân, trong nháy mắt đã đến một nơi cách đó hàng nghìn dặm.
Bề ngoài hắn là một tên mập mạp, nhưng lại cực kỳ linh hoạt, dù sao hắn cũng có tu vi Vương cảnh.
Cung Tề Hoàng, Liễu Lăng sau khi truyền âm xong vẫn còn rất tức giận.
Khổng Diệm lên tiếng: “Lão Xuyên, không có người nào từ Cửa tiệm Đan Vương đến, chẳng lẽ Đan Châu Tử thăng lên Vương cảnh, ngay cả ngươi cũng không quản được hắn sao?”
Cửa tiệm Đan Vương đến từ Đan Vương tông của Hoàng triều Nam Đẩu, là một tông môn luyện đan, chịu sự quản lý của Hoàng triều Nam Đẩu.
Nam Đẩu Xuyên dĩ nhiên hiểu được hàm ý của Khổng Diệm, cất lời: “Ta sẽ bảo bọn họ đến đây.”
Một luồng thần niệm bao trùm lấy Cửa tiệm Đan Vương trong thành Tề Hoàng.
“Người phụ trách của thành Tề Hoàng là ai? Ta là Nam Đẩu Xuyên, mau đến cung Tề Hoàng gặp ta.”
Lời này khiến cho tất cả những người trong Cửa tiệm Đan Vương kinh ngạc, Hoàng chủ của hoàng triều bọn họ vậy mà lại đến Đại Tề, người phụ trách không nói lời nào, bóng người vụt đi, thẳng về hướng cung Tề Hoàng.
Cung Tề Hoàng, những vị khách thầm cảm khái, chút nữa sẽ có người gặp xui xẻo rồi.
Ai có thể ngờ rằng ba vị Hoàng chủ đến đây trùng hợp lại có liên quan đến ba thế lực mạnh nhất ở thành Tề Hoàng.
Không lâu sau, phía xa có một bóng người bay tới, một lão giả ăn mặc khá thấp bé, lão giả đến cung Tề Hoàng, lập tức nhìn thấy Khổng Diệm và cả Khổng Tiêu Dao bên cạnh Khổng Diệm, bị dọa đến nỗi hai chân run cầm cập, lắp ba lắp bắp nói: “Không biết hai vị Hoàng chủ đến thành Tề Hoàng, thuộc hạ hết sức lo sợ, không kịp ra nghênh đón.”
Người đến tên là Khổng Lâm, là người phụ trách của Nhà đấu giá Khổng Tước, hắn nhận được thiệp mời từ cung Tề Hoàng bèn cử một nhóc hầu đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận