Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 396: Người si nói mộng

Sau khi giả quyết hai huynh đệ Chu Vĩnh Thái, thanh niên này lại muốn hạ thủ giải quyết một Nhân Hoàng đại thành của Đan Hoàng điện.
Khó trách chuẩn bị ba chiếc quan tài, ngoài hai huynh đệ Chu Vĩnh Thái chắc là còn người này nữa.
Lời nói của Lục Trần khiến cho sắc mặt của Tần Quảng Nguyên trầm hẳn xuống, tuy lần trước ám sát thanh niên này không thành công, nhưng hắn không có để ở trong lòng, cho dù thanh niên này tới quấy rối, hắn cũng không coi ra gì, dù sao hắn là người của Đan Hoàng điện, một Nhân Hoàng đại thành, cũng là một luyện đan sư lục phẩm.
Địa vị ở Đan Hoàng điện cũng rất cao.
Cho đến khi Lục Trần nói một cách rõ ràng như vậy thì hắn mới hiểu được chiếc quan tài không tên còn lại là chuẩn bị cho hắn.
Khúc Dương tức giận, nói: "Tiểu tử, ngươi đừng có mà quá đáng như vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn ra tay giải quyết người của Đan Hoàng điện nữa à."
Khúc Dương đã không chịu được thái độ phách lối của Lục Trần từ rất sớm, tuy vừa rồi Lục Trần biểu hiện ra thiên phú làm chấn động tất cả mọi người xung quanh, nhưng người này không phải là đệ tử của Đan Hoàng điện, còn giết chết đồ đệ của hắn, lửa giận của Khúc Dương đối với Lục Trần có thể nói là cao ngút trời.
Hiện tại Lục Trần lại chỉ mặt gọi tên một Nhân Hoàng đại thành của Đan Hoàng điện muốn người đó đi chết, hắn lập tức không thể nhịn được nữa.
"Ta vốn không có thù oán gì với Đan Hoàng điện, nhưng ngươi nhất định đừng nên ám sát ta, kết thù với ta, con người của ta thù rất dai đó."
Lục Trần kể lại như miêu tả mội sự kiện không quan trọng gì cả: "Theo phương thức trước đây của ta, đều là đợi bản thân đạt đến Hoàng cảnh rồi mới đích thân giết chết địch nhân. Nhưng mà ta không ở lại Hoang vực lâu, không đủ để ta đạt đến cấp bậc Hoàng giả, nếu như hắn tự sát, còn có thể giữ một tý thể diện cho Đan Hoàng điện 9các ngươi."
Lời nói của Lục Trần làm cho mọi người xung quanh đều cảm thấy kinh ngạc, một Nhân Hoàng đại thành lại đi ám sát Siêu Phàm, vấn đề là còn không ám sát thành công, ngươi nói vấn đề này mắc cười hay không.
Khúc Dương hừ lạnh nói: "Nói hươu nói vượn, một Hoàng giả đi ám sát ngươi, ngươi làm sao sống được đến bây giờ."
Lời nói của Khúc Dương được rất nhiều người phụ họa, Khúc Dương nói rất đúng, một Nhân Hoàng đại thành muốn ám sát một Siêu Phàm cảnh, thật sự quá đơn giản.
Người thanh niên này tuyệt đối không có khả năng sống sót sau khi bị một Nhân Hoàng đại thành ám sát.
Ánh mắt của Tần Quảng Nguyên ám lại, lạnh giọng nói: "Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do."
Sự tình mất mặt như vậy, đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận.
Lục Trần cười cười, nói: "Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu, chuyện ta nói ra không cần ngươi chính miệng thừa nhận, ta nói cái gì chính là cái đó, ngươi hiểu không."
Khúc Dương tức quá hóa giận cười, nói: "Người cứ đứng ở chỗ này đó, ta coi ngươi giết như thế nào."
Nói xong, hắn còn nhìn Tử Thánh và Vũ Thánh ở bên cạnh, mặc dù hai người là Thánh cảnh, nhưng mà bọn họ có thể ngăn được, hắn ngược lại muốn nhìn xem, thanh niên này giết Quảng Nguyên bằng cách nào.
Hơn nữa, nếu để cho đối phương thật sự giết chết Tần Quảng Nguyên, như vậy uy vọng của Đan Hoàng điện sẽ bị đả kích rất lớn. Đã tổn thất một đồ đệ rồi, Đan Hoàng điện chắc chắn sẽ không giao ra tánh mạng của một Nhân Hoàng đại thành một cách vô duyên vô cớ như vậy.
Tần Quảng Nguyên nhìn Lục Trần bằng ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, hắn không tin, thanh niên này có thể giết hắn.
"Người trẻ tuổi, làm việc không cần quá phách lối, nếu không sẽ dễ dàng chết yểu." Một giọng nói khàn khàn truyền đến ở phía bên cạnh.
Mọi người quay đầu lại nhìn, người nói là một lão giả đang đeo thanh kiếm dài trên lưng, sự thật thì cũng không được tính là già, tuy là tóc trắng phơ, nhưng trên mặt không hề có nếp nhăn.
Đối phương tuy thu lại khí tức, nhưng đao uy như có như không phát tán ra trên người lại khủng bố.
"Đao Thánh."
Mọi người ở đây nhìn thấy vị alxo già này đều híp mắt lại.
Mở miệng là Đao Thánh, một tên tán tu, xếp hàng tầm trung trên Thánh bảng, không tính quá mạnh, cũng không tính là quá yếu.
Lần này Đao Thánh tới đây là nhận lời mời của Đan Hoàng điện, đương nhiên lý do mà hắn ra mặt giúp Đan Hoàng điện là do trước đây Đan Hoàng điện có ân với hắn.
"Chết yểu, ta có thể hiểu là ngươi đang uy hiếp ta đúng không?" Lục Trần nhìn kỹ đối phương, hiếu kỳ hỏi.
Có điều Đao Thánh chỉ nhìn hắn mà không nói thêm gì cả, nhưng mà một cỗ đao khí khủng bố đã tràn ngập ra trong vô hình, tất cả mọi người đều cảm nhận được đao ý đáng sợ này.
"Người của Đan Hoàng điện, không phải ngươi muốn giết là giết được." Lúc này, lại là một tiếng nói trầm ổn truyền đến.
Mọi người lần theo âm thanh nhìn qua, người mở miệng là Loan Thánh.
Loan Thánh có ngoại hình khôi ngô cao lớn, ánh mắt thâm thúy, khí chất trầm ổn, chỉ ngồi đó mà cũng phát tán ra một cỗ uy lực trong vô hình.
Đối với việc Loan Thánh mở miệng, mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì ở vài ngày trước, Loan Hoài đã bị hố mất mười tỷ linh thạch, cả bộ đồ Minh Nguyệt đều bị đoạt, còn viết xuống phiếu nợ trị giá hai tỷ linh thạch nữa, có thể nói là mất hết mặt mũi.
Nói không chừng Loan Thánh đã muốn ra mặt từ rất sớm, bây giờ thấy Đao Thánh ra mặt, tự nhiên không ngồi yên được nữa.
Lục Trần quay lại, nhìn về phía Hạng Phong, nói: "Phiếu nợ đâu, cầm đến cho Loan Thánh, để hắn chuẩn bị hai tỷ linh thạch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận