Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1491: Bảng cống hiến (2)

Nguyễn Trần Sương nghĩ đến lần trước nàng bước vào phủ đệ của Hứa Thanh Dao, thấy nữ nhân kia cả mặt tức giận, chẳng qua trên mặt có đỏ ửng không bình thường, có lẽ lúc ấy cũng không phải là Hứa Thanh Dao dạy dỗ Lục Trần, mà là Lục Trần bắt nạt Hứa Thanh Dao.
Tự mình vốn dĩ đi cảnh cáo Hứa Thanh Dao, kết quả thần xui quỷ khiến giúp đối phương hóa giải lúng túng.
Lục Trần cười cười, cũng không giải thích cái gì, chẳng qua là nói một câu: “Sư tỷ, ta cáo từ.”
Lục Trần nói xong, rồi rời khỏi phủ đệ của Nguyễn Trần Sương.
Sau hai phút, Lục Trần đi trên đường phố ngoài Giới thành, hắn đi tới một quảng trường rộng rãi, nơi này là tâm điểm của Giới thành, nơi này rất náo nhiệt, người đến người đi, trong trung tâm quảng trường đứng thẳng một cột công cáo vô cùng khổng lồ.
Phía trên cột công cáo ghi chép một vạn võ giả Giới thành có cống hiến nhiều nhất.
Đệ nhất, ngọc bài chiến công số 01, Tề Hạo Xương: 752652 chiến công.
Thứ hai, ngọc bài chiến công số 88, Nguyễn Trần Sương, 687415 chiến công.
Thứ ba, ngọc bài chiến công số 112, Vương Cửu Trần, 625473 chiến công.
Thứ tư, ngọc bài chiến công 678, Hứa Thanh Dao, 514753 chiến công.
Thứ năm…
Thứ sáu…
Lục Trần nhìn lướt qua,trên một trăm người căn bản cũng vượt qua mười vạn chiến công, nơi này bao gồm Thánh Đế cảnh trong Giới thành, cường giả Đại Đế cảnh, sau đó chính là người nổi bật trong Thiên Tôn.
Chẳng qua điều khiến Lục Trần bất ngờ chính là, Nguyễn Trần Sương lại vọt lên thứ hai, gần bảy mươi vạn chiến công.
Dựa theo chiến công của một vạn Thiên Tôn tính toán, một người như Nguyễn Trần Sương sẽ giết hơn bảy mươi Thiên Tôn.
Thoạt nhìn Nguyễn Trần Sương chém bảy mươi Thiên Tôn thì không nhiều lắm, kì thực là đã rất nhiều.
Nguyễn Trần Sương là đệ tử của Kiếm Đế cung, vừa lĩnh ngộ kiếm ý cấp Tôn đại viên mãn, khi xảy ra giới chiến, khẳng định được hai đại vương tộc chăm sóc trọng điểm, phái ra thế lực ngang nhau, hoặc là mấy Thiên Tôn kiềm chế.
Sau khi bị kiềm chế, độ khó muốn chém giết Thiên Yêu tăng lớn vô hạn, cứ như vậy Nguyễn Trần Sương còn có thể chiếm lấy vị trí thứ hai trên bảng cống hiến đã rất ưu tú.
Lục Trần nhìn lướt qua tên phía sau, phát hiện chỉ quen biết Nguyễn Trần Sương và Hứa Thanh Dao, tất cả những người khác đều không nhận ra, hứng thú thiếu thiếu, hắn trở về phủ.
Lục Trần trở lại biệt viện, cố ý liếc nhìn về phía viện của Hứa Thanh Dao, vừa nhìn không cần gấp gáp, vừa hay nhìn thấy Hứa Thanh Dao và một vị thanh niên “hẹn hò”.
Thanh niên ngồi ở bên cạnh Hứa Thanh Dao có một mái tóc dài phiêu dật, dung mạo anh tuấn, là một mỹ nam tử cực kỳ hiếm thấy.
Lục Trần hơi sững sờ, nhìn dáng vẻ Hứa Thanh Dao bình tĩnh, hình như là lưỡng tình tương duyệt.
Chẳng lẽ thanh niên anh tuấn bên cạnh là bạn trai của hắn?
Lục Trần không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng bỗng nhiên dương lên một chút cười hài hước, một giây sau, Lục Trần hấp tấp vọt tới, trong miệng còn buồn nôn hô lớn: “Dao Dao, Dao Dao, ta đã trở về.”
Lục Trần lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đi tới trước mặt hai người, sau đó nhìn về phía thanh niên anh tuấn, giống như phát hiện vùng đất mới, nhìn chằm chằm thanh niên tức giận nói: “Ngươi là ai, vì sao cùng ăn cơm với Dao Dao?”
Lục Trần một bộ dáng hổn hển, giống như hắn và Hứa Thanh Dao có quan hệ mập mờ không nói rõ gì đó, vẻ mặt tức giận phát hiện người thứ ba.
Hứa Thanh Dao vốn dĩ đang tử tế ăn cơm, nghe thấy lời nói buồn nôn của Lục Trần, toàn thân nổi lên một tầng da gà dày đặc, nôn khan một chút, phun ra chút thức ăn còn chưa kịp nuốt.
Không phải là thức ăn khó ăn, mà là giọng điệu buồn nôn kia của Lục Trần có lực sát thương thật lớn.
“Dao Dao, ngươi đã nói chỉ thích một mình ta, hắn là ai vậy, vì sao ngươi và hắn ăn cơm sau lưng ta?” Lục Trần quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh Dao lớn tiếng hỏi.
Trong lòng Lục Trần khẽ cười lạnh, còn có tâm trạng hẹn hò ở chỗ này, xem ta không ghê tởm chết hai ngươi.
“Ngươi là ai?” âm thanh bình tĩnh đến cực điểm truyền đến từ bên cạnh, ánh mắt sắc nhọn của thanh niên anh tuấn nhìn Lục Trần, chẳng qua là hai đầu lông mày khẽ nhăn lại, rất hiển nhiên trong lòng cũng không bình tĩnh như giọng điệu, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một chút ý lạnh lùng, giống như đao phong lạnh lẽo.
“Ngươi rất khôi hài, ta ở nơi này thì ngươi cảm thấy ta là ai?” Lục Trần gầm thét nổ một quả bom.
“Cái gì… Ngươi ở nơi này?” Da mặt thanh niên anh tuấn khẽ co quắp mấy cái, giọng điệu cũng cao theo mười mấy đê-xi-ben.
Thanh niên anh tuấn nghĩ đến một phỏng đoán đáng sợ, liếc nhìn Hứa Thanh Dao, lại nhìn về phía Lục Trần lần nữa, đầy mặt lạnh lẽo, toàn thân phóng ra một luồng khí tức rét lạnh đáng sợ, khiến nhiệt độ xung quanh hạ thấp kịch liệt.
Lục Trần thấy đôi mắt thanh niên anh tuấn sắp trợn ra ngoài, tiếp tục công kích đối phương: “Ta không chỉ ở nơi này, ta còn ngủ với Dao Dao.”
“Cái gì?” Sắc mặt thanh niên anh tuấn đã lạnh không thể nữa lạnh, cả người giống như một khối băng, xung quanh nổi lên một luồng gió lốc rét lạnh kinh người.
“Lục Trần, ngươi nói mò gì?” Gương mặt Hứa Thanh Dao ửng đỏ, nhìn chằm chằm Lục Trần.
Vốn là Hứa Thanh Dao chuẩn bị coi là một người trong suốt, nhưng mà miệng Lục Trần không che đậy khiến nàng không chịu được, tức giận chất vấn.
Ánh mắt thanh niên anh tuấn lạnh lùng nhìn Lục Trần: “Ngươi không quen ta?”
Thanh niên anh tuấn nhìn thấy sắc mặt Hứa Thanh Dao đỏ ửng từng mảng, chưa từng gặp một cảnh tượng nàng ngượng ngùng như vậy, hơn nữa với cảnh giới của nàng, nếu như người thanh niên này nói lung tung, Hứa Thanh Dao đã sớm trấn áp rồi.
Mà bây giờ Hứa Thanh Dao không ra tay trấn áp, thái độ khác thường với ý xấu của Lục Trần.
Thanh niên anh tuấn không dám nhớ lại, trong lòng một mảnh hỏng bét.
Ánh mắt Lục Trần ngạo nghễ nhìn người sau, vểnh mũi nói: “Ta quản ngươi là rễ hành nào.”
“Ngươi tìm chết!”
Thanh niên anh tuấn hoàn toàn bị lời của Lục Trần chọc giận, quanh người dâng lên tia sáng hoa mỹ, đế huy lấp lánh, một luồng uy áp đáng sợ đến cực điểm trực tiếp bao phủ Lục Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận