Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 510: Nữ tử áo tím

Đối với Vu Nghệ mà nói, Lục Trần xảo trá tộc Ma Bất Tử mà không xảo trá bọn họ, đương nhiên vui vẻ hơn.
Vừa vặn một ngày trước, người của thành Vô Song tới muốn tìm Lục Trần, cho dù Lục Trần không ra, Vu Nghệ cũng muốn đánh thức Lục Trần.
Cũng may Lục Trần kịp thời đi ra, đi ra rất khéo.
Lục Trần ánh mắt lóe lên, hắn nói: "Để cho ta tiến về những nơi khác à."
Vu Nghệ khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy, lần này tiến về thành Vô Song, nơi thành Vô Song cai quản còn có bốn cung điện màu xám chưa bị phá hủy."
"Khi nào lên đường?"
Vu Nghệ nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thể."
"Đại tiểu thư của thành Vô Song đang đợi ở phòng khách.” Ngừng một chút, Vu Nghệ nói: "Nàng đặc biệt tới tìm ngươi, mời ngươi đi thành Vô Song."
"Bốn cung điện màu xám?" Lục Trần căn bản không nghe thấy lời nói của Vu Nghệ, trong lòng đã bắt đầu huyễn tưởng, bốn cung điện có thể moi bao nhiêu thứ từ tộc Ma Bất Tử, ừm, vẫn là giá trọn gói, hai trăm giọt Lôi Tích dịch cộng thêm truyền thừa Cầm Thánh, như vậy cũng kém không nhiều lắm.
Lục Trần phải nắm chắc thời gian, bởi vì sau khi cung điện màu xám bị phá mất bốn mươi tám toà, uy lực trận pháp yếu đi, sức ép nhằm vào Vương cảnh không còn, bên trên Vương cảnh cũng có thể tuỳ tiện đi vào, đến lúc đó hắn sẽ không có giá trị.
Cho nên Lục Trần cần cố gắng thu hoạch lợi ích thuộc về mình trước khi phá hủy bốn mươi tám toà.
Nguyên nhân bọn họ tiến vào trong này, là vì để cho sư muội kế thừa truyền thừa Cầm Thánh, cho nên lần này, Lục Trần chuẩn bị để tộc Ma Bất Tử lấy ra Cầm Thánh truyền thừa.
"Đại tiểu thư thành Vô Song là ai?" Lục Trần hỏi.
Vu Nghệ cười nói: "Ngươi đi chẳng phải sẽ biết sao."
Lục Trần nghe vậy bèn đi về phía phòng khách, ở cửa lớn nhìn thấy bên trong có một bóng lưng thanh lãnh, mặc một trang phục màu tím.
Có lẽ cảm giác được cửa ra vào có người, thân ảnh màu tím xoay đầu lại, một khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ hiện ra trong tầm mắt của Lục Trần.
Mũi quỳnh như ngọc, môi đỏ mê người, da thịt mềm mại, kiêng kị như là mới bóc vỏ vô cùng mịn màng, còn có có một đôi mắt cực kỳ mỹ lệ.
Mắt Lục Trần có chút sáng lên, lại là một mỹ nữ, tộc Ma Bất Tử cũng có mỹ nữ à. Dù sao lâu nay hắn nhìn thấy toàn là hán tử thô ráp, chưa từng thấy mỹ nữ.
Hơn nữa vị mỹ nữ kia khí chất hoàn toàn xuất chúng, thậm chí còn xuất chúng hơn sư muội của mình mấy phần.
"Ngươi chính là Kiếm Tam công tử?" Ngay khi Lục Trần đang vô cùng kinh ngạc, nữ tử áo tím mở miệng, trong giọng nói mang theo một chút thái độ cao cao tại thượng: "Theo ta đến thành Vô Song, loại bỏ bốn cung điện còn lại."
Lục Trần mở miệng nói: "Có thể, nhưng ta muốn thù lao."
"Lợi ích ngươi không thể thiếu, một cung điện một Thánh khí có đủ không?" Nữ tử áo tím mở miệng nói, ngữ khí mang theo vẻ ngạo mạn, dáng vẻ dường như cảm thấy đã cực kỳ hào phóng.
Lục Trần lập tức dùng ánh mắt khinh thường thằng ngốc nhìn nàng, đây là sai ăn mày à.
"Ánh mắt của ngươi là sao?"
Nữ tử áo tím chạm phải ánh mắt Lục Trần, lập tức phát cáu, bởi vì ánh mắt ấy như nhìn đồ đần không che giấu chút nào, khiến vầng trán trắng nõn của nàng hiện lên vài vạch đen.
Mặc dù nữ nhân này trông rất xinh đẹp nhưng Lục Trần cảm thấy ngực to không não, bởi vì nói chuyện không có đầu óc, lẽ nào trước khi đến chưa từng điều tra qua thị trường, hắn ra tay một lần chỉ đáng giá một món Thánh khí thôi sao?
Chỉ với một món Thánh khí đã muốn đuổi hắn đi, chẳng lẽ đây là mặt xinh đẹp thì suy nghĩ cũng đẹp sao?
Lúc này Lục Trần trào phúng nói: “Ngươi nói ánh mắt gì, ánh mắt nhìn ngươi giống như kẻ ngốc.”
Nữ tử áo tím lập tức ngây người, dường như không thể tin những gì tai mình nghe thấy, phản ứng lại rất nhanh, nhìn về phía Lục Trần trợn tròn mắt, quát khẽ: “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
Lục Trần không đau không ngứa nói: “Xem ra ngươi không chỉ là một kẻ ngốc, mà lỗ tai còn không tốt.”
Nữ tử áo tím nghe vậy, trong đôi mắt xinh đẹp lửa giận thiêu đốt, uy áp cấp Thánh Tử bộc phát, thản nhiên nói: “Có tin ta giết ngươi không.”
Chưa từng có người dám nói chuyện với nàng như vậy, hơn nữa còn là sỉ nhục nhân cách, điều này khiến cho nữ tử áo tím không chịu nổi, cả người tràn ngập lãnh ý, khí tức cùng dâng lên, có tư thế lập tức ra tay.
Lục Trần ôm hai tay, ra vẻ sợ hãi nói: “Ôi chao, ngươi muốn giết ta à, người ta sợ quá đê.”
Lục Trần ra vẻ kinh hoảng, nháy mắt, nhìn như sợ hãi nhưng trong mắt lại mang theo miệt thị nồng đậm.
Đây đương nhiên không phải là Lục Trần tự đại, tu vi tăng lên đến Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, bất kể là thể lực hay là chiến lực, hắn đều vượt xa tất cả cấp Thánh Tử đương thời, có thể nói như vậy, trong cùng cảnh giới, trong mười vực người có thể xưng là đối thủ của hắn không có bao nhiêu, thậm chí là không có.
Có lẽ Mai Tiêu, thiên kiêu đệ nhất Huyền vực, cùng cảnh giới vô địch cũng không phải là đối thủ của mình.
Chỉ là một cấp Thánh Tử lại nói muốn giết hắn.
Lục Trần dường như nghe được trò đùa hài hước nhất trên đời này.
Nữ tử áo tím nhìn thấy dáng vẻ đê tiện của Lục Trần, tức giận đến thân thể mềm mại run rẩy, răng bạc cắn chặt, hờn dỗi nói: “Ngươi sẽ hối hận.”
Nói xong, đôi mắt đẹp lạnh như băng nhìn chằm chằm Lục Trần, khí tức liên tục tăng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận