Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 379: Tha hương gặp bạn xưa (2)

“Xin chào, chúng ta lại gặp mặt rồi!” Lục Trần mỉm cười với đối phương.
“Là ngươi…” Thanh niên nhìn thấy Lục Trần, kinh ngạc hô một tiếng, sau đó thở dài: “Trước khi đến, ta liền cảm giác cái tên Lục Trần này có chút quen thuộc, quả nhiên là ngươi, chỉ có ngươi mới có lá gan lớn như vậy.”
“Các vị Cẩm Ninh khách điếm, các ngươi ra đây cho ta, mau thả điện hạ của bọn ta ra.”
“Lá gan của các ngươi lớn đấy, ngay cả điện hạ của bọn ta cũng dám bắt đi.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng rống giận dữ, đám người đi ra ngoài xem, chỉ thấy có ba, bốn người, trong đó một là Hoàng giả, ba vị khác là Vương giả.
Bốn người này trước kia đều đi theo thanh niên trước mặt, Hạng Phong là Nhân Hoàng đại thành đột nhiên xuất hiện bắt điện hạ của bọn họ, khiến bọn họ có chút phản ứng không kịp, chờ đến khi phản ứng lại thì điện hạ đã bị bắt đi.
“Điện hạ!”
Mấy người nhìn thấy thanh niên đứng bên cạnh Lục Trần hoàn toàn không có chút tổn hại, lập tức thở dài một hơi.
“Ta không sao!”
Thanh niên mở miệng nói một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Trần, nói: “Nói đi, dẫn ta tới có ý đồ gì?”
Lục Trần nhếch miệng, nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, một đại nam nhân như ta có ý đồ gì với ngươi, sở dĩ để ngươi đến, chỉ là ta muốn gặp phụ thân Tử Mục của ngươi thôi.”
Không sai, thanh niên áo tím này không phải ai khác, chính là Tử Minh một trong ba truyền nhân Thánh giả đại chiến với Lục Trần trước đó, phụ thân của con hàng này là Tử Mục, nhân vật thứ chín trong bảng Chí Cường.
Nếu như có thể thuyết phục Tử Mục ở lại Cẩm Ninh khách điếm, tin rằng không ai dám đến tìm phiền phức, cho dù Hoàng cảnh vừa rời đi lại tới lần nữa, chắc chắn không thoát khỏi cảm ứng của Thánh cảnh.
Tử Minh nghe thấy Lục Trần nói như vậy, có hơi câm nín, nói: “Nếu như tìm ta thì ngươi cứ trực tiếp nói thẳng là được rồi, làm gì mà đột nhiên dẫn ta tới.”
Một Nhân Hoàng đại thành đột nhiên xuất hiện, hấp tấp dẫn hắn đi, hắn còn tưởng rằng mình bị kẻ thù bắt cóc, bị dọa không nhẹ.
Tử Minh nói xong, quay đầu nhìn về phía thuộc hạ của mình, nói: “Hãy gọi phụ thân ta tới, có người muốn gặp hắn.”
Nghe thấy lời của Tử Minh, bốn thuộc hạ có chút kinh ngạc, bọn họ đã sớm nghe nói một nhóm người kiêu ngạo ở Cẩm Ninh khách điếm này, nhưng nhìn bộ dáng bây giờ, giống như người quen của thiếu chủ.
Hoàng giả cầm đầu nói: “Điện hạ, ta đi thông báo cho Thánh thượng.”
Nói xong, quay người rời đi.
Mười phút sau, trong một bao sương lịch sự tao nhã.
Một nam tử vóc người cường tráng ngồi đối diện Lục Trần, nam tử có diện mạo trung niên, một đầu tóc tím bay bay, lông mày rậm mà dày, đường nét cứng rắn, trong con mắt thâm thúy ẩn chứa một chút tang thương, một chút uy nghiêm, nhìn tổng thể, đây là một nam nhân trung niên toát ra khí chất uy nghiêm lại xen lẫn một chút nho nhã.
Tử Mục, một Thánh giả đầy sắc thái truyền kỳ ở Hoang vực.
Cuộc đời của Tử Mục cũng hơi khúc chiết, không có bối cảnh, không có sư môn, lại trở thành Thánh giả, khai sáng một Hoàng triều.
Hơn nữa còn tự chế ra công pháp, Tử Diệu chưởng đại danh đỉnh đỉnh.
Võ giả có thể tự sáng tạo công pháp không nhiều, nhưng ai nấy đều thiên phú hơn người, bằng không thì dựa vào cái gì mà tự sáng tạo công pháp được chứ.
Đối với Thánh cảnh thuần túy dựa vào bản thân, không dựa vào ngoại lực để trưởng thành như vậy, Lục Trần vẫn khá khâm phục.
Dù sao sau khi đến thế giới này, hắn hiểu sâu sắc rằng muốn sống sót trên thế giới này là một việc vô cùng gian nan mức nào.
Võ đạo tàn khốc, cạnh tranh kịch liệt, võ giả tán tu thường vì một gốc linh thảo, một viên linh quả liều mạng ngươi chết ta sống, hoặc là thời điểm tranh đoạt cơ duyên, bị cường tộc truy sát, hoặc là ngoài ý muốn giành được bảo vật bị người ta ngấp nghé, bị giết người đoạt bảo vật,...
Tán tu không có công pháp, không có pháp bảo, không có tài nguyên tu luyện, muốn thuận lợi tu luyện thì bản thân phải tự đi tìm các loại tài nguyên.
Muốn trở thành cường giả thì khó càng thêm khó.
Trong trăm vạn tán tu khó có một người tu luyện tới Vương cảnh, trong hàng tỷ tán tu khó có một người nào tu luyện tới Hoàng cảnh.
Hoang vực rộng lớn, mấy trăm hoàng triều lập nên, còn có nhiều hiểm địa rừng thiêng nước độc không người ở, số sinh linh lên đến hàng tỷ vạn.
Nơi sinh linh tụ tập, hoàng triều và tông môn tranh đoạt địa bàn, tranh đoạt cơ duyên, tùy tiện khai chiến một lần đều sẽ chết đến mấy trăm vạn sinh linh, ở vùng đất dã ngoại, giặc cỏ thành đàn, còn có yêu thú hung mãnh, còn nguy hiểm hơn so với sinh linh tụ tập.
Mà Tử Mục có thể đi đến một bước này, trở thành nhân vật trên bảng Chí Cường, cực kỳ khó được.
Khi Lục Trần dò xét Tử Mục, Tử Mục cũng đang đánh giá Lục Trần.
Một lát sau, Tử Mục hỏi với ngữ khí thú vị: “Tiểu tử nói xem, tìm ta tới để làm gì?”
Lục Trần cười khà khà nói: “Nghe nói uy danh của Tử Thánh, lòng ta có phần cung kính ngưỡng mộ, không nhịn được muốn gặp mặt, vừa hay ta và lệnh lang là bằng hữu nên nhờ hắn mở lời, muốn gặp Tử Thánh, bây giờ nhìn thấy Tử Thánh rồi, lòng ta rất là kích động. Nhìn thấy Tử Thánh, ta kích động đến mức không biết nên nói gì.”
Tử Mục im lặng, kích động không biết nên nói cái gì, ngươi còn nói một tràng dài cơ mà.
Tử Mục nói: “Thế nào, ta còn có thể vào được pháp nhãn của ngươi kia à.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận