Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1181: Con gà này là gián điệp

Lục Trần cười nói: “Tiền bối ngươi nói quá rồi.”
“Ngươi thật là vô liêm sỉ.” Sắc mặt Vương Phúc Hải đen như đáy nồi.
Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng không quá tức giận, đúng như Yến Tử Hiên đã nói, hắn đã đánh cắp con gà bát trân này từ Bách Hoa cốc, không phải là Bách Hoa tiên tử đưa cho hắn.
Hơn nữa, ai lại chọn một con gà lòe loẹt như thế này để làm quà tặng chứ.
Lục Trần nhíu mày, rồi nhướng mày nói: “Nếu như tiền bối cảm thấy không đúng, vậy người âm thầm nhìn chằm chằm ta chỉ có thể là...”
Khi Lục Trần nói điều này, đôi mắt của hắn dán chặt vào Vương Phúc Hải, ý của hắn không cần nói cũng biết.
“Dừng lại, dừng lại, ăn thì có thể ăn bừa bãi, nhưng nói không thể nói bừa bãi.” Lục Trần còn chưa nói xong, Vương Phúc Hải đã hoảng sợ cắt ngang, sắc mặt tái nhợt.
Cái tên ranh con này, lời này sao lại có thể nói lung tung như thế?
Tuy rằng nói hắn đã trải qua mấy lần chiến tranh Thiên Yêu, có vô số công lao, nhưng tên tiểu tử này thân là Giám sát sứ, lại có năng lực miệng vàng lời ngọc, một khi truyền đến tai Thần Hoàng Nữ Đế thông qua lệnh bài, hắn nhất định sẽ bị bắt đi, khó tránh khỏi việc bị thẩm vấn.
Quyền lợi của Giám Sát Lệnh, đừng sử dụng một cách bừa bãi.
“Khụ khụ, Vương lão tiền bối, sư đệ còn là truyền nhân của Nguyên Sơ kiếm đế.” Lúc này, Yến Tử Hiên ở bên cạnh nói thêm một câu.
“Cái gì?”
Vương Phúc Hải nghe xong lập tức trở nên nghiêm túc.
Nguyên Sơ kiếm đế là một biểu tượng, một nhân vật vĩ đại đã sáng tạo ra kiếm ý, được vô số người kính trọng, ngay cả hắn cũng là hậu nhân, trong lòng vô cùng tôn thờ Nguyên Sơ kiếm đế.
Năm ấy khi Nguyên Sơ kiếm đế chết trong trận chiến, pháp bảo tùy thân của hắn – Lục Thần kiếm đã không thấy tung tích, Kiếm Đế cung lật tung cả Sơn Hải giới lên cũng không tìm thấy.
Cho đến vài chục năm trước, Liễu Mục mang về tin tức rằng hắn đã tìm thấy Lục Thần kiếm, điều này đã gây ra một cơn chấn động trong Kiếm Đế cung vào thời điểm đó.
Vương Phúc Hải rất khiếp sợ khi biết tên tiểu tử trước mặt này thực sự là truyền nhân của Nguyên Sơ kiếm đế.
“Thôi được rồi, lão phu đi lấy lệnh bài nhập môn cho các ngươi, chờ ta một lát.” Vương Phúc Hải lên tiếng, nói xong thân hình chợt lóe lên, trong nháy mắt đã biến mất ở trước mặt hai người.
Thời gian Vương Phúc Hải biến mất có hơi lâu, Lục Trần đợi khoảng một canh giờ hắn mới quay lại, Vương Phúc Hải đưa một phù bàu màu trắng ra, nói: “Chỉ cần ngươi phân ra một tia nguyên thần cho vào, luyện hóa lệnh bài là được.”
Lục Trần nhận lấy nó, khắc một tia nguyên thần lên trên phù bài theo chỉ dẫn của Vương Phúc Hải. Ngay lập tức, Lục Trần cảm nhận được kết nối của hắn với phù bài.
Vương Phúc Hải cảnh báo: “Tuyệt đối không được làm mất phù bài, người có ý đồ lấy được phù bài cũng có thể đi vào không gian, nhất định phải cẩn thận.”
“Đa tạ trưởng lão.” Lục Trần đưa mắt ra hiệu cho Yến Tử Hiên và nói: “Vậy bọn ta xin cáo từ.”
Nói xong, cả hai người nhanh chóng chạy đi.
“Ơ, mùi gì mà thơm thế?” Vương Phúc Hải ngửi được một mùi hương, lần theo mùi hương đó, lập tức nhìn thấy trên bàn đá có một bộ xương gà.
Trong khoảng thời gian hắn vắng mặt, gà bát trân đã bị nướng.
Ngươi nói nướng là nướng liền, ăn hết chỉ còn toàn là xương gà, không để dành một ít cho lão phu.
Vương Phúc Hải bỗng dưng lảo đảo như sắp ngã, huyết khí sôi trào, có cảm giác muốn chửi thề.
Bởi vì hắn nhìn thấy phao câu gà hoàn toàn không có chút hư hao nào.
Con mẹ nó, không phải là đã nói sẽ giữ hai cái đùi gà béo nhất cho mình sao, vậy mà lại để cho hắn một cái phao câu gà.
Hoặc là để lại đùi gà cho hắn, hoặc là ăn hết, để lại cái phao câu gà để chơi xấu hắn à.
Vương Phúc Hải suýt chút nữa đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho tức đến tái phát bệnh tim.
Hai người Lục Trần và Yến Tử Hiên xuất hiện bên ngoài, trên bầu trời của Ngũ Hành thiên.
Ánh mắt của Yến Tử Hiên nhìn xuống sông núi mênh mông, khẽ cất giọng nói: “So với Sơn Hải giới thì Cửu Thiên an toàn hơn nhiều, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, các đệ tử của Kiếm Đế cung hành tầu trong Sơn Hải giới trong hàng ngàn năm, đã có hơn vạn người lần lượt chết ở Cửu Thiên.”
“Trong số những đệ tử đã chết này, không thiếu những người kiệt xuất lĩnh ngộ được kiếm ý thánh cấp, sau này sư đệ đi lại trong Cửu Thiên, vì cần phải luôn đề cao cảnh giác.”
“Hơn một vạn người đã ngã xuống.” Lục Trần vô cùng sửng sốt.
Kiếm Đế cung là thế lực siêu cấp trong Sơn Hải giới, đệ tử có thể gia nhập không cần phải nghi ngờ về tư chấy, thế mà đã có hơn một vạn đệ tử đã chết ở Cửu Thiên, đúng là quá đáng sợ.
Trong ánh mắt của Yến Tử Hiên hiện lên một tia lạnh lùng, hắn nói: “Năm đó khi Phạn Tịnh thiên truyền đến tin tức cầu cứu viện, tám trăm đệ tử của Kiếm Đế cung đã đi trợ giúp, ai mà ngờ đó là một cái bẫy, toàn bộ tám trăm đệ tử đều một đi không trở về.”
Khi Yến Tử Hiên nói đến cuối cùng, sát khí dâng lên khắp người, sự tức giận lên đến cực điểm.
Thật ra thì, Sơn Hải giới cùng Thiên Yêu giới gioa chiến, tử vong là chuyện bình thường, mỗi lần Thiên Yêu quấy phá Cửu Thiên hoặc là Sơn Hải giới, số người chết vượt xa con số tám trăm.
Nhưng tức giận là có một số người âm thầm đầu quân vào Thiên Yêu giới, dụ dỗ đệ tử của các môn phái siêu cấp vào bẫy, những tên phản bội này mới là những kẻ đáng khinh nhất, hận không thể phanh thây xé xác chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận